May mắn là sự lựa chọn lần này của Ôn Thời có thể
thực hiện.
Thanh âm nhắc nhở cuối cùng cũng không còn là cự
tuyệt nữa.
“Cô dâu và bá tước âm thầm tranh đấu với nhau
khiến cho lâu đài cổ cứ mỗi đêm là lại cuồn cuộn sóng ngầm. Không có ai biết,
dưới mạch nước ngầm này còn che giấu một loại sức mạnh khác. Bọn chúng là những
con quái vật sinh tồn ở trong khe hẹp, chủ nhân lâu đài cổ coi bọn chúng là những
con gián, chỉ cần gặp được là sẽ giẫm chết, cô dâu coi bọn chúng là đồ ăn, từ
đó hấp thu năng lượng để không ngừng mạnh lên."
"Vì sinh tồn, quái vật không thể không hành
động theo nhóm, dùng cái này để ngăn cản cô dâu."
"Hoan nghênh gia nhập liên minh quái vật, mặc
dù cũng chỉ có bọn chúng hoan nghênh ngài, nhưng ngài thực sự là bánh trái thơm
ngon trong mắt quái vật!"
"Nhiệm vụ chính tuyến đã được cập nhật, người
chơi chú ý xem xét."
Ôn Thời ấn mở bảng ra, quả nhiên liền thấy được
một nhiệm vụ chính tuyến hoàn toàn mới.
Liên minh quái vật phản công (tùy ý chọn một mục
để hoàn thành)
Mục tiêu phản công tùy chọn 1: Đáy thức ăn báo
thù (trong vòng bảy ngày, phong ấn hoặc giết chết cô dâu thật)
Mục tiêu phản công tùy chọn 2: Cuộc chiến tranh
giành khung tranh (bọn chúng muốn vào ở trong khung tranh của cô dâu thật, muốn
có thân phận 'tác phẩm')
Chủ nhân lâu đài cổ sẽ không hủy hoại tác phẩm của
mình, như vậy thì quái vật sẽ được an toàn từ đây.
Nhắc nhở: Sau khi hoàn thành các mục tiêu, quái
vật sẽ chỉ cho ngài biết một mật đạo, trợ giúp người chơi rời khỏi lâu đài cổ'
Nhìn thấy hai chữ ‘nhắc nhở’, Ôn Thời cảm giác
như thấy được may mắn, mi tâm cũng giật một cái.
Quái vật muốn giải quyết cô dâu thật, nhưng lại
không dám đối đầu với chủ nhân lâu đài cổ, nói rõ sức mạnh của chủ nhân lâu đài
cổ so với trong tưởng tượng còn cường đại hơn.
Thử hỏi ai lại để một con gián trong nhà trở
thành một tác phẩm nghệ thuật? Muốn chủ nhân lâu đài cổ chủ động đồng ý cho
quái vật vào trong khung tranh chắc chắn là không thể. Chọn hai mục tiêu phản
công này tương đương với việc biến mình trở thành phe đối lập của cả chủ nhân
lâu đài cổ và cô dâu thật.
Chọn cái thứ nhất thuần túy là muốn chết, chọn
cái thứ hai thì chỉ có cơ hội một lần, một khi đụng phải tuyệt đối sẽ chết.
Nhưng lừa gạt xong phải làm sao để toàn thân trở
ra cũng là vấn đề.
Ôn Thời đang cố gắng suy nghĩ một cách logic thì
chủ nhân lâu đài cổ đã đặt dĩa xuống.
"Càng ngày càng thơm." Đồ ăn mà đội thủ
vệ đưa tới không hợp với khẩu vị của chủ nhân lâu đài cổ lắm, cho nên hắn nói vậy
cũng không phải là đang khen ngợi mâm bò bít tết sáng nay.
Ôn Thời ngẩng đầu, nhìn thấy trong cặp mắt kia
là dục vọng thèm ăn không hề che giấu. Ý thức được việc chủ nhân lâu đài cổ cự
tuyệt sự trợ giúp của mình, nguyên nhân có lẽ không chỉ ở chỗ cô dâu thật không
chào đón cậu, mà hẳn là vì trong lòng đối phương còn ẩn giấu đi một loại dục vọng
khác, đó là: Giết mình.
Người chơi bình thường bị một Boss cường đại để
mắt tới đáng lẽ phải sợ hãi đến mức mất hồn mất vía mất.
Nhưng Ôn Thời vẫn rất bình tĩnh, bởi vì trước mắt
cậu còn có một Du Thi phiền toái hơn cần xử lý. Đây chính là một quả bom không
định giờ. Chủ nhân lâu đài cổ muốn giết cậu, tốt xấu cũng phải tuân theo quy tắc,
Du Thi thì không, tùy thời tùy chỗ đều có thể đâm sau lưng cậu.
Cậu tiếp tục chậm rãi ăn đồ ăn, sau đó nhíu mày.
Chủ nhân lâu đài cổ nói thơm là chỉ linh hồn.
Thanh âm nhắc nhở nói cậu là bánh trái thơm ngon trong mắt quái vật, là muốn chỉ
cái gì? Ôn Thời không cảm thấy đây là một lời đánh giá tốt. Nhưng hiện tại cậu
đã có thể chắc chắn, nếu bị NPC nói là thơm thì đại biểu cho một sự thật: Đối
phương muốn giết cậu.
Sau bữa ăn, Ôn Thời đi đến phòng đọc sách.
Màn cửa lay động, cảm giác được có gió đi qua
bên người, cậu liền đoán được là Tạ Đường Yến.
"Đang phiền não cái gì thế?" Tạ Đường
Yến nhìn ra cậu có tâm sự.
Ôn Thời nói rõ chi tiết về phe hiện tại:
"Khung tranh và cô dâu mới là vấn đề đầu tiên mà quái vật cần giải quyết,
nhưng chúng nó hiện tại dường như đã coi đệ thành con mồi."
Cậu đặc biệt nhấn mạnh cảm giác khó chịu mà chữ
‘thơm’ kia mang lại.
Tạ Đường Yến có chút trầm tư, hỏi: "Có thể
chữ thơm này không phải chỉ đệ?"
"Hả?”
"Dựa theo suy đoán trước đây của chúng ta
thì sau khi ta xuất hiện, chủ nhân nơi này đột nhiên lại bảo đệ là ‘thơm’, quái
vật có lẽ cũng giống như vậy." Tạ Đường Yến nói."Suy nghĩ kỹ một chút
xem, bọn chúng đã chú ý tới đệ từ lúc nào?"
Ôn Thời và quái vật cũng không tiếp xúc quá nhiều,
ngoại trừ ngày đầu tiên cậu đến, lúc ấy cũng chỉ là một trận truy sát bình thường.
Cậu trầm mặc hồi lâu, không biết nghĩ đến cái
gì, bỗng nhiên sáng mắt lên: "Tỷ tỷ, tỷ thật sự là một thiên tài! Là Du
Thi."
Lột ra vỏ ngoài của bối cảnh câu chuyện trong
phó bản, dùng góc độ thực tế hơn để xem xét thì trong phó bản này căn bản không
tồn tại cái gì gọi là tình yêu.
Bành Lộ từng nhắc đến, NPC có thể chia làm sáu
loại, âm vật, quái vật bình thường, yêu vật cao cấp, sát vật, tà linh, chân
linh. Cô dâu thật vượt xa sát vật, nếu cho nó một chút thời gian, nói không chừng
có thể tiến hóa thành tà linh.
Một vị thần linh thông thực sự, bá tước chắc chắn
không đạt được đến trình độ chân linh, vậy thì chính là tà linh.
Nếu quả thật cô dâu tiến hóa thành tà linh thì rất
có thể cô ta sẽ thay thế bá tước trở thành Boss của phó bản này.
Trong nhiệm vụ từng đề cập, cô dâu thật có thể
thông qua việc thôn phệ quái vật để hấp thu sức mạnh, quái vật chắc chắn cũng
có thể thôn phệ cái gì đó để tiến hóa.
Du Thi là yêu vật cao cấp, trên nguyên lý có thể
khắc chế quái vật. Nhưng những quái vật này rõ ràng không phải loại lương thiện,
nhóm của bọn chúng thậm chí có thể khắc chế được cô dâu thật, muốn đảo ngược
thôn phệ Du Thi chỉ sợ là dễ như trở bàn tay.
Nói trắng ra thì đây chính là cá lớn nuốt cá bé,
sâu kiến lập thành nhóm muốn nuốt voi đây mà.
Trò chơi đảm nhiệm vai trò hòa giải, đối với các
phương sẽ tiến hành hạn chế và cung cấp cơ hội để các cuộc xung đột được tiến
hành một cách hòa bình.
Tạ Đường Yến đã nhìn ra được vấn đề, sau khi đợi
cậu phân tích xong xuôi, mới mở miệng nói: "Vậy thì đệ có thể bồi dưỡng Du
Thi cho tốt, tương lai nhất định là rất có triển vọng."
Nếu như những lời phỏng đoán là sự thật, quái vật,
yêu vật cao cấp và sát vật không có sự chênh lệch quá lớn. Chỉ cần số lượng đủ
nhiều, hoặc là có vụ khí lợi hại thì cũng đủ để chiếm quyền đối phương.
Ôn Thời gật đầu một cái: "Cô dâu thật không
chào đón đệ, càng không muốn có chung lợi ích."
Nhóm quái vật là uy hiếp ngầm của cô dâu thật,
chỉ cần có cơ hội, cô ta sẽ không chút lưu tình tiêu diệt bọn chúng. Vừa vặn, cậu
có thể mượn cơ hội này để giải quyết Du Thi đang say giấc nồng, lúc nào cũng có
thể sẽ nổi khùng.
"Đệ phải tìm cô dâu thật nói chuyện."
Tạ Đường Yến rút cuốn ‘Kỹ năng đàm phán’ ở trên
giá sách ra đưa cho cậu.
Ôn Thời nhận lấy, thuận tay lấy thêm cuốn ‘Tu dưỡng
diễn viên’, nhanh chóng lật xem một lượt, sau đó đột nhiên trừng to mắt:
"Tới đi, hai mắt đỏ."
Tạ Đường Yến: "..."
"Tới đi, nổi gân xanh." Gân xanh trên
huyệt thái dương lập tức phối hợp hơi nhúc nhích một chút.
"Bước cuối cùng, vẻ mặt quật cường, thà chết
chứ không chịu khuất phục."
Trong lúc vô tình thấy được vẻ mặt của Tạ Đường
Yến, Ôn Thời trầm ngâm nói: "Tỷ tỷ, trông tỷ giống như là đang nhìn một kẻ
thiểu năng vậy."
Tạ Đường Yến quay mặt ra chỗ khác, lần đầu tiên
né tránh ánh mắt của cậu, phủ nhận: "Đệ nhìn lầm rồi."
Ôn Thời luyện tập những nét mặt mà về sau có thể
sẽ sử dụng đến.
"Tối nay đệ có một kế hoạch khác."
Ngụ ý là muốn hành động một mình.
Tạ Đường Yến không ngăn cản, gật đầu một cái
nói: "Nếu không chịu đựng nổi thì phải lớn tiếng hô cứu mạng."
Ôn Thời trịnh trọng gật đầu, một mình đi về phía
phòng vẽ tranh.
Trong phòng vẽ tranh yên tĩnh, cậu ngồi xuống đợi
mấy giây, rồi liền cầm cây bút bạc bên cạnh lên bắt đầu vẽ tranh để giết thời
gian.
Phong cách vẽ của Ôn Thời rất trừu tượng, đường
cong lộn xộn, lúc thì nặng nề dùng sức, lúc thì lại vẽ một vùng tối. Nhưng mà
thứ cậu vẽ lại chính là những con quái vật vặn vẹo, có thể nói là hình tượng rất
sinh động.
Sau khi hình ảnh đám quái vật đều xuất hiện trên
giấy thì sắc trời cũng đã tối đen.
Ban đêm là công viên trò chơi cho đám quái vật,
đây là nhận thức chung của các người chơi.
Thấy thời gian đã gần đến, cậu ở trong phòng vẽ
bắt đầu nói chuyện với không khí: "Tôi biết cô ở chỗ này, cô rất nhớ nơi
đây, chỉ là không nguyện ý ra gặp tôi."
Thanh âm nhắc nhở đã cho manh mối, Ôn Thời mặt
không đổi sắc liền lấy ra dùng.
"Quái vật đã kết thành đoàn, tôi có thể
giúp cô giải quyết tai hoạ ngầm."
Ánh nến dập tắt.
Nhiệt độ phòng vẽ tranh bắt đầu hạ xuống, Ôn Thời
lấy đèn lồng nhỏ ra. Trong bóng tối, cậu thật sự trông rất giống một cái bia ngắm.
Trong phòng vẽ tranh thật lâu không có động
tĩnh, thời gian giống như là đang dừng lại.
Mùi máu tươi thổi phù đến chóp mũi, thứ đầu tiên
Ôn Thời cảm giác được chính là sát ý. Cậu nhẹ nhàng thở ra, nếu cô dâu thật chịu
xuất hiện thì chuyện sẽ dễ giải quyết hơn rất nhiều.
Ôn Thời nói ra nguyên nhân muốn hợp tác:
"Thi thể lần trước đã bị tôi luyện hóa thành cương thi, quái vật muốn thôn
phệ hắn, chuyện này gây bất lợi cho tôi. Nếu như chúng ta hợp tác thì chính là
cả hai cùng có lợi."
Bành Lộ là người do cô dâu thật tự tay giết, cô
ta cũng đã nhìn thấy toàn bộ cảnh tượng lúc đó.
Ôn Thời càng nói càng hưng phấn, cuối cùng gần
như muốn khoa tay múa chân miêu tả toàn bộ kế hoạch, sau đó hỏi: "Như thế
nào?"
Cậu chắc chắn là cô dâu thật sẽ đồng ý, không vì
gì khác, bởi vì thất bại sẽ không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng gì với cô ta.
Âm phong thổi qua, giấy vẽ quỷ dị tự động lật
ra, trên giấy xuất hiện một chữ màu đỏ viết bằng máu: Được.
Lấy được đáp án mình muốn, Ôn Thời đứng dậy đi
ra ngoài.
Ánh đèn trong hành lang vẫn lờ mờ như mọi khi.
Lúc Ôn Thời đi đến nhà ăn, trên mặt tường liền
hiện ra những bóng đen lộn xộn, những khuôn mặt người méo mó dần dần ‘trôi’ ra
khỏi vách tường.
Một khuôn mặt người trong đó gần như hiện ra
trước mặt Ôn Thời.
Dưới ánh sáng yếu ớt, Ôn Thời cố gắng tập trung
vào lông mày của khuôn mặt vặn vẹo kia. Mỗi một con quái vật đều có một khí
quan dị hoá vô cùng mỹ lệ, lông mày của khuôn mặt này nhìn như núi xa, so với
chỉnh thể khuôn mặt đáng ghét thì dễ chịu hơn rất nhiều.
Vì đã cùng một chiến tuyến nên quái vật đã chủ động
hiện thân, không giống như buổi tối đầu tiên trực tiếp tiến hành tàn sát cậu.
"Yaren ——" Những bức tường băng lãnh
là sào huyệt của đám quái vật, ngoại trừ khu vực quanh phòng vẽ tranh bởi vì e
ngại cô dâu thật không dám đi thì ban đêm bọn chúng có thể bơi đi khắp tòa
thành.
"Yaren, tôi là William."
'William: một trong những người bạn của Yaren,
trước đây không lâu sau buổi họp mặt, hai người cùng đi đến hành lang trưng bày
tranh tham quan làm quen với chủ nhân lâu đài cổ, ngài được mời với tư cách là
bác sĩ tâm lý, còn William được mời tới để tham gia hôn lễ'
"Yaren, tôi đau quá, mau cứu tôi, tôi không
muốn hồn phi phách tán."
'Kaldi: một trong những người bạn của Yaren, trước
đây không lâu sau buổi họp mặt, hai người cùng đi đến hành lang trưng bày tranh
tham quan làm quen với chủ nhân lâu đài cổ, Kaldi được mời tới tham gia hôn lễ'
"Cứu bọn tôi với."
'Catherine: một trong những người bạn của
Yaren.'
...
Ở trong lâu đài cổ người đã chết phần lớn đều sẽ
biến thành quái vật, bọn họ cũng không ngoại lệ.
"Yaren, đi cùng... bọn tôi, trong lâu đài cổ
có một mật đạo, có thể... đi đến gác mái."
Âm thanh đứt quãng, cố gắng truyền tin tức đến
cho cậu.
"Bọn tôi phải được ở trong khung
tranh."
"Không thể bị giẫm chết như một con gián được."
Ôn Thời do dự một chút: "Nhưng các người
trước đó còn muốn giết tôi."
"Yaren yêu dấu, bọn tôi bị ma quỷ khống chế,
mỗi lần thanh tỉnh sẽ không được bao lâu."
Khá lắm, định diễn kịch trước mặt cậu à?
"Hóa ra là như vậy." Ôn Thời nuốt nước
miếng, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Vậy, thật sự có một mật đạo
sao?"
"Đương nhiên. Nếu như bọn tôi muốn giết cậu
thì đã sớm động thủ. Yaren, mau cứu bọn tôi."
Ôn Thời dừng lại khoảng ba giây để tính toán chiến
lược.
Quái vật ném ra con bài cuối cùng: "Nếu cậu
muốn rời khỏi nơi này thì phải có bọn tôi trợ giúp."
Ôn Thời ra vẻ do dự, vuốt cằm nói: "Được, dẫn
tôi đi đến mật đạo, tôi sẽ thử trộm khung tranh cho các người."
Trên lầu ba tầng, ban đêm gần như không có đèn
sáng.
Ôn Thời cầm đèn lồng đứng ở giữa hành lang, ánh
đèn hạn chế không cách nào chiếu sáng được con đường phía trước. Màu sắc trên
vách tường đã thay đổi, tường đá tựa như được bọc bởi một tầng bột nặng nề, Ôn
Thời lờ mờ ngửi thấy mùi thịt thối, lại nhìn vách tường tựa như là một thi thể,
ướt át, phồng lên.
Cậu đi theo bọn quái vật tới phòng đọc sách,
dựa theo lời chỉ huy của bọn chúng lấy tất cả các cuốn sách trên hàng sách ‘Mỹ
nữ và dã thú’ xuống. Khi quyển sách cuối cùng được lấy xuống, trọng lượng giảm
bớt, giá sách tự động di chuyển sang hai bên, sau tường là một con đường bí ẩn
lộ ra ngay trước mắt.
Thiết kế rất tinh xảo. Lần trước Ôn Thời và Lạc
Tiêu chờ đợi lâu như vậy cũng không nhận ra được phía sau tường còn có một mật
đạo.
Đi vào trước, cậu dừng bước nói: "Mọi người
đi cùng nhau như vậy sẽ rất dễ bị phát hiện."
Quái vật không có dấu hiệu sẽ bỏ đi, nhưng mà vẫn
tỏ vẻ lùi về sau một chút.
Ôn Thời đứng tại lối vào lưỡng lự không đi, bắt
đầu giảm yêu cầu: "Các người cũng rất muốn khung tranh đúng không? Ai cũng
không muốn thất bại vào phút chót, William, Kaldi, Catherine..."
Đọc tên những người bạn học cũ lên: "Các
người đi cùng tôi là được, những người khác tôi không biết đều đi theo tôi.
Tôi, tôi cũng có chút sợ hãi."
Ôn Thời thường ngày tựa như một đóa hoa hồng có
gai, cứng cỏi lại nguy hiểm. Nhưng kỳ thật tướng mạo của cậu vô cùng thích hợp
với việc giả bộ đáng thương, đặc biệt là khi cúi đầu thấp xuống, vẻ yếu ớt liền
lộ rõ ra.
Hắc ám không che nổi con mắt quái vật, bọn chúng
cũng bị cảm giác yếu ớt này mê hoặc một chút.
Quái vật bị cậu gọi đến tên đều không có bất kỳ
ý kiến nào.
Nhưng các bóng đen khác trong vách tường đều rất
bất mãn, cùng nhau uốn éo tỏ vẻ phản đối. Ôn Thời còn nhìn thấy một cánh tay nhỏ
dài mảnh với thân thể cũng mỏng manh vươn tới chỗ cậu.
Loại tranh đấu này nằm ở một mức độ, để đề phòng
nó dâng lên cao dẫn đến việc tự giết lẫn nhau, Catherine dùng giọng nói ôn nhu
không biết nói cái gì đã thống nhất được một chuyện: Một nửa quái vật ở lại, một
nửa đi cùng Ôn Thời.
Ôn Thời bắt đầu đi về phía mật đạo, hai bên là
các bạn cũ đã biến thành quái vật.
Mật đạo ngoằn ngoèo theo hướng đi lên, khoảng
cách kéo ra rất dài, chân Ôn Thời đạp phải một đồ vật vừa mềm vừa dính, cúi đầu
xem thì là một cây nấm.
Bốn phía quá ẩm ướt, quái vật dựa vào hai bên
vách đá đi theo cậu hướng về phía trước.
Ôn Thời để ý thỉnh thoảng sẽ có một cây nấm ló đầu
ra, vào lúc mà cậu mất tập trung, một bóng đen dài nhỏ sẽ từ trong vách tường
duỗi ra. Cái cánh tay vừa mới công kích đồng đội tựa như đất dẻo cao su tiếp tục
duỗi dài, chỉ là lần này lại hướng về phía Ôn Thời.
Ôn Thời tỏ vẻ như là không phát hiện được, tiếp
tục đi tiếp.
Cho đến khi cái cổ bị đụng vào, cậu mới lách
mình né tránh, đồng thời triệu hoán Du Thi. Trong quá trình máu dần chảy hết, sắc
mặt và bờ môi Ôn Thời đồng thời trở nên trắng bệch: "Các bạn học cũ của
tôi, các người đang làm cái gì vậy?"
"Thơm quá."
Các bóng đen di chuyển trong bóng tối dùng ánh mắt
thèm nhỏ dãi nhìn cậu, từ ‘thơm’ trong miệng bọn chúng không giống với từ
‘thơm’ mà chủ nhân lâu đài cổ đã nói.
Không biết đã mất bao nhiêu máu, Du Thi bị cưỡng
ép tỉnh lại cuối cùng mới xuất hiện ở bên cạnh Ôn Thời.
Ôn Thời: Tỉnh là được, nhìn cha biểu diễn cho
con xem.