Yết hầu Ôn Thời đau rát, cậu ho khan mấy tiếng, muốn giúp khí quản trở nên dễ chịu hơn một chút.

Tiếng kêu thảm thiết thê lương kéo dài chừng năm phút, không khí trong mật đạo lại khôi phục sự yên tĩnh.

Cô dâu thật đi đến trước mặt Ôn Thời, con dao giấy được lồng đèn chiếu rọi trông có vẻ càng thêm sắc bén. Ôn Thời không dám khinh thường, không dám nháy mắt nhìn chằm chằm vào cô ta, phòng ngừa đối tượng kế tiếp mà cô ta chém chính là mình.

Cô dâu thật rút một mảnh giấy giống như là mạch máu từ trong làn da ra ngoài, cả quá trình khiến người nhìn thấy tê cả da đầu.

Cô ta đang cầm một tờ giấy vẽ đại biểu cho tín hiệu hợp tác, phía trên có chữ “được” đẫm máu mà cô dâu thật để lại, bây giờ nhìn lại cũng thấy giật mình.

Cô ta giết không ít quái vật, hiện tại mắt đã đỏ bừng.

Ôn Thời bình tĩnh nịnh bợ: "Chủ nhân lâu đài cổ vi phạm ý chí của cô, cưỡng ép giam cầm linh hồn của cô, tôi cho rằng đây là một hành vi không đạo đức."

Cô dâu thật thờ ơ, bàn tay cầm dao hạ xuống một chút.

Ôn Thời khàn giọng nói: "Hợp tác đi, tôi có thể giúp cô."

Liên minh quái vật đã bị xử lý một nửa, rõ ràng là không còn tương lai, cho nên cậu phải tìm cho mình một chỗ dựa mới.

Câu nói này tựa như là nói tôi giúp cô hái sao trong bầu trời đêm, điểm giống là nghe rất hoang đường, nhưng Ôn Thời nói rất thành khẩn: "Cô chỉ cần phụ trợ cho tôi một chút, tựa như vừa rồi vậy, tôi giúp cô chia quái vật làm hai nửa."

"Phụ trợ?" Cô dâu thật lạnh lùng nói lại.

Thần kinh căng cứng của Ôn Thời cuối cùng cũng được thư giãn một chút, người chơi mặc dù yếu ớt, nhưng NPC chỉ có thể thông qua người chơi làm cầu nối để đạt được mục đích, việc đó nói rõ cậu có tư cách đàm phán.

"Giúp tôi trộm một ít bảo vật của chủ nhân lâu đài cổ." Ôn Thời nói khẽ: "Những thứ mà tôi có thể sử dụng."

Lần đầu tiên trên mặt cô dâu thật xuất hiện vẻ nghi ngờ, đại khái là vì không ngờ được lại có người gan to bằng trời dám động đến tài sản của bá tước.

Ôn Thời đồng thời tỏ rõ nhiệm vụ của mình: "Chỉ cần cô giúp tôi, tôi sẽ gọi vài bằng hữu đến, nhờ bọn họ giúp cô đánh cắp khung tranh. Không còn vật chứa cầm tù, cô sẽ an toàn hơn rất nhiều."

Khung tranh chính là kẻ thù truyền kiếp của cô dâu thật.

Năng lực sử dụng âm mưu quỷ kế của Ôn Thời không thua gì Lạc Tiêu, chỉ khác nhau ở chỗ cậu thích mua bán không cần vốn, không giống như Lạc Tiêu gặp được chút chuyện là sẽ tiêu hao điểm tích lũy và đạo cụ.

Hiện tại trong phó bản đã chia ra ba phe mà chỉ có một người chơi là cậu, trò chơi không có khả năng tiếp tục, cho nên chắc chắn nó sẽ gọi thêm người chơi vào.

Ôn Thời nói chuyện như đúng rồi, giống như đó là công lao của cậu vậy.

"Có gì đâu mà phải chần chờ?" Ôn Thời còn biết dùng từ mê hoặc hơn cả quái vật Catherine: "Chúng ta hợp tác nhưng toàn bộ chi phí giao dịch đều do chủ nhân lâu đài cổ bỏ ra, thất bại cô không tổn thất, chỉ cần giết tôi hả giận là được. Còn ở một phương diện khác, chủ nhân lâu đài cổ bị mất đồ cũng coi như đã phải chịu thiệt thòi, dù sao cô cũng kiếm được lời."

Giọng điệu của Ôn Thời càng thêm chân thành tha thiết động lòng người: "Tôi đây đều là vì muốn tốt cho cô."

Cô dâu thật cảm thấy vẫn có chỗ không đúng nhưng lại không thể tìm ra được kẽ hở để dùng lí do thoái thác cho lời mời này.

Cô ta cảm giác tên con người này rất giảo hoạt, thà giết hắn còn hơn.

Ôn Thời lúc này mới tung ra mồi lửa cuối cùng: "Chẳng lẽ cô thấy tiếc cho tài sản của chủ nhân lâu đài cổ?"

Một con dao giấy xuyên qua không gian chém vào vai Ôn Thời. Tuy Ôn Thời tránh rất nhanh nhưng lưỡi đao vẫn cứa qua da thịt, nhanh như chớp máu tươi chảy ròng ròng.

Lúc triệu hoán Du Thi, Ôn Thời đã bị mất HP, hiện tại lại bị chém một dao. Cho nên không thể không mua vội bốn bình dược tề, thương thế mới được thuyên giảm.

Nhìn thấy điểm tích lũy hạ xuống tám mươi, lần này thật sự là đau lòng.

Đúng là không nên chọc giận sát vật, một chút lửa giận cũng có thể khiến cho bọn họ giết người, nhưng cũng đủ để cho bọn họ quyết định.

Vết thương trên vai tóe máu bắn lên trên khóe miệng, Ôn Thời lau đi, thấy không có đòn tấn công thứ hai liền chậm rãi lộ ra một nụ cười làm cho người ta sợ hãi.

Cô dâu thật cuối cùng cũng thu dao, quay người đi ra ngoài. Sau lưng, Ôn Thời che bả vai đi theo.

Điểm tích lũy dùng để mua dược tề không hề phí phạm, hiệu quả cầm máu rất tốt, đáng tiếc là không thể giảm đau. Trong lúc thần kinh đại não kêu gào đau đớn, cậu lại lần nữa trở về phòng đọc sách.

Còn lại một nửa quái vật đã sớm không biết tung tích, hiển nhiên là đang ẩn nấp rồi. Trong thời gian ngắn tới đây bọn chúng cũng không thể làm gì được cô dâu thật, cho nên cô dâu thật cũng không đuổi cùng giết tận nữa. Cô ta ngẩng đầu lên chậm rãi nâng bàn tay, thu hết đống máu tươi trên mặt đất về trong cơ thể của mình.

Thân thể đơn bạc giống như giấy nhanh chóng trở nên nở nang, dung mạo thanh lãnh và một đôi mắt lạnh lẽo hùng hổ dọa người, đây là một dung mạo mỹ lệ chỉ vẽ lên mới có.

Khi máu trở về trong cơ thể, nhiệt độ trong phòng đọc sách chợt hạ xuống.

Cùng nhau tham dự việc ăn cắp khá là nguy hiểm, rất dễ bị lấy lý do làm kẻ trộm để bị xếp vào danh sách giết chóc của chủ nhân lâu đài cổ.

Ôn Thời một thân một mình xuống lầu trở về phòng, ban đêm các bức tường trong tòa lâu đài tản ra mùi hôi thối. Vì không biết là đám quái vật có tới trả thù mình hay không nên Ôn Thời đi đường rất nhanh.

Sau khi bình an trở về phòng, chuyện đầu tiên cậu làm chính là uống nước, sau đó dùng ngón tay nhấn xuống phần thịt trên cổ, thật sự là đau đớn.

Ôn Thời ngồi yên đến ba giờ sáng, cho đến khi cánh cửa không khóa bị đẩy ra, cô dâu thật xuất hiện tại cửa ra vào.

Cậu cố gắng nở một nụ cười thân thiện, đôi mắt nóng rực tham lam đảo qua món đồ trên tay đối phương. Đó là một cái rương nhỏ làm bằng kim loại, nhìn ra cũng phải dài tầm hai ba thước Anh, chất liệu có vẻ được làm bằng sắt.

Két sắt không thể nhỏ như vậy, nhìn bên trong cũng không biết nó đựng thứ gì.

Cô dâu thật không cảm xúc nói: "Ngươi có thể sử dụng."

Ôn Thời nhấn mạnh là phải tìm những bảo vật mà cậu có thể sử dụng, bởi vì thực lực của cậu quá yếu, không dám ham quá nhiều. Có nhiều thứ tuy lợi hại nhưng nếu người sử dụng không phù hợp thì có khi chưa kịp dùng đã ra đi trước.

Ôn Thời tiếp nhận cái rương kim loại nhỏ.

'Két sắt: Hộp chứa đồ, một dụng cụ tuyệt vời để bảo quản đồ đạc của ngài'

Đạo cụ phải chủ động giao dịch thì mới có được, theo lẽ là không thể bị cướp, vậy vì sao còn xuất hiện loại vật này?

Rương nhỏ không được thu nhận vào cột 'ba lô', mà lại có thêm một không gian 'két sắt' nữa.

Có thể tăng một cột chức năng hẳn là sẽ không quá vô dụng, Ôn Thời vẫn khá hài lòng với thu hoạch lần này.

Cô dâu thật sau đó lại ném một bao đồ vật tới, mở ra là mấy ngân tệ.

'Tiền tệ thông dụng: loại tiền mà NPC đều nhận'

Có tiền có thể ma xui quỷ khiến, Ôn Thời nghiêm mặt lập tức nhét vào két sắt.

"Người chơi tiếp nhận tang vật của cô dâu thật, cho nên phe cánh trước mắt sẽ được chuyển hóa thành 'Cô dâu thật nằm vùng trong liên minh quái vật' ."

"Trợ giúp cô dâu thật được tự do, cô dâu thật cũng sẽ cho ngài được tự do."

"Chuẩn bị thêm nhiệm vụ chính tuyến mới."

'Nhiệm vụ chính tuyến (tùy chọn): Phá hủy linh tính của khung tranh

Cảnh cáo: quan hệ hợp tác của ngài và cô dâu khá là yếu ớt, bất cứ lúc nào cũng có thể bị phá hủy'

Ôn Thời nhìn xuống, nhiệm vụ chính tuyến liên minh quái vật vẫn còn đó, đằng sau còn có thêm mục [ tùy chọn ], khá giống với trận kỹ năng cao cấp, cho nên chỉ cần cậu tùy ý hoàn thành một cái là được.

Cô dâu thật cũng không nguyện ý hợp tác lắm, vì bị ảnh hưởng bởi lời chúc phúc của cô dâu máu mà mỗi khi nhìn thấy Ôn Thời, cô ta đều sẽ cảm thấy rất chán ghét, lúc nào cũng phải kiềm chế sát ý.

Ôn Thời cười, biết cô ta muốn nói cái gì, bèn chủ động nói: "Các bạn của tôi đang trên đường tới, chẳng mấy chốc sẽ đến thôi."

Ba phe cánh trong phó bản đều đã được liệt kê ra, tuyển thủ dự thi bây giờ mới trình diện thì có muộn lắm không ta?

** **

Lối ra ở phó bản số 1332.

Việc Ôn Thời mãi không đi ra đã khiến một đám người phải thảo luận sôi nổi.

Đáng lẽ còn sót lại một người thì sẽ rất dễ phá cục mới đúng.

"Người mới này đã gặp phải chuyện gì?"

Lúc tất cả mọi người nghĩ là Ôn Thời sẽ chết rất sớm thì cậu lại sống tới cuối cùng. Lúc tất cả mọi người cảm thấy cậu sẽ lập tức ra ngoài thì cậu lại hoàn toàn không có động tĩnh.

Ở lối ra bên ngoài phó bản bị một đám người vây quanh, hàng phía trước đều là các thế lực lớn. Đương nhiên trong chỗ tối còn ẩn giấu một vài thế lực không thể lộ ra ngoài ánh sáng, ý đồ sẽ nghĩ biện pháp lấy được từ chỗ người mới những vật có giá trị.

"Tôi cũng đang hoài nghi có phải là vì cậu ta biết tình huống bên ngoài đang như thế này, cho nên mới không dám kết thúc trò chơi hay không."

Vừa ra ngoài thì sẽ phải chịu một trận mưa máu gió tanh.

Bên cạnh, một người chơi xen vào nói: "Được nhìn thấy tình cảnh này thì cũng coi như là không uổng công đời này."

Ngày trước làm sao có thể nhìn thấy tình cảnh hoành tráng như thế, tùy tiện quét mắt là liền có thể nhìn thấy thành viên thập giới.

Phía trước có một tráng hán chừng ba mươi tuổi quay đầu nhìn thoáng qua bọn họ, đám người chơi đang trêu chọc nhau lập tức im bặt. Ý thức được việc bọn họ đứng quá gần, có lẽ đã ảnh hưởng đến người ta, cho nên vội vàng lui lại.

Có thể khiến cho hai người chơi thâm niên e sợ đương nhiên không phải người bình thường, là thành viên của tổ chức công hội thứ hai.

"Ồn ào quá." Tráng hán vác một cái búa trên lưng, không vui nhíu mày, làm người đứng gần hắn không ai dám gây chuyện.

Sau một khắc, tất cả tiếng nghị luận gần như biến mất, thế giới một mảnh thanh tĩnh.

Tráng hán cầm rìu sửng sốt một chút, mặc dù ở trong game thanh danh của hắn rất vang dội, nhưng từ lúc nào hắn lại có tiếng nói như thế? Vậy mà có thể khiến cho tất cả mọi người đồng thời im miệng.

Nhưng mà rất nhanh, tráng hán cầm rìu liền ý thức được nguyên nhân không ở chỗ mình, bởi vì gần như tất cả mọi người đều đang nhìn về một phía ——

Từ khu phía Tây, có một người đàn ông cao gầy, khuôn mặt bình thường, sóng mũi cao bên trên đeo một cái kính mắt đi tới. Nhưng chính cái kính mắt rất bình thường đó lại như giao cho anh ta một loại ma lực, ngũ quan bình thường tỏa ra một thứ khí chất không lẫn vào đâu được. Người đàn ông mặc áo gió bao lấy một thân cơ bắp vừa đẹp, cổ tay phải mang theo một chuỗi hạt màu đen, cái eo thẳng tắp, khí chất khó hiểu phát ra làm cho anh ta cho dù đứng giữa đám người cũng rất gây chú ý.

Hai bên đường, mọi người rối rít nhường đường cho anh ta.

Lần này người gào to đổi thành tráng hán cầm rìu, hắn há to mồm kinh ngạc nói: "Phó, Phó bang chủ? !"

Không ngờ Phó bang chủ lại đích thân đến.

Nhìn thấy thành viên tổ chức mình, người đàn ông cao gầy khẽ gật đầu. Anh ta hạ kính mắt xuống, tiến lại gần, ánh mắt cũng nhìn về phía màn hình lớn.

Người chơi số hiệu 460872 vẫn đang trong trạng thái phát sáng.

"Hắn đã ở đó mấy ngày rồi."

Ý thức được là đang nói chuyện với mình, tráng hán vui vẻ gật đầu: "Có người nói là người mới cố ý ở trong phó bản để kéo dài thời gian."

Người đàn ông cao gầy thản nhiên nói: "Tổ chức nói lời này hẳn là cũng rơi não trong phó bản rồi."

"..."

"Đi hỏi thăm trình tự và thời gian cụ thể mà người chơi tử vong sau khi phó bản kết thúc đi."

Tráng hán ngẩn người, phó bang chủ dường như cho rằng cái chết của những người chơi khác có liên quan đến người mới kia. Ở công hội lâu như vậy, hắn có thể chắc chắn, đối phương đã đặc biệt chú ý đến người mới này.

Người chơi có kinh nghiệm thường sẽ khá là coi thường người mới, dù biểu hiện và tố chất của người mới có ưu đến tú thế nào. Tráng hán không nghĩ ra được nguyên nhân khiến phó bang chủ cảm thấy hứng thú như thế, nhưng vẫn không dám trì hoãn mà lập tức chuẩn bị hỏi thăm.

Đúng lúc này, trên màn hình to lớn, 'Đêm kinh khủng ở lâu đài cổ' đột nhiên lóe lên một tia sáng đỏ, đằng sau số hiệu của người chơi tham dự đột nhiên xuất hiện liên tiếp các số hiệu hiệu: Người chơi 392752; người chơi 409932; người chơi 375183; người chơi 367800; người chơi 414782; người chơi 347711.

Những số hiệu người chơi này cũng không lạ lắm.

"367800, đây không phải là Triệu Tam Nhai sao?"

Trong phó bản, mọi người thường không dùng tên thật của mình, mà thứ thu hút lại chính là danh hiệu. Danh hiệu mà trò chơi tạo ra cho Triệu Tam Nhai là 'Đồ phu điên cuồng', từ đó có thể thấy được tác phong làm việc của người này tàn bạo như nào.

" 'Sa hổ sa' A Linh cũng có mặt, nghe nói vì mạng sống mà cô ta còn hãm hại cả anh trai ruột của mình ở trong phó bản."

Cái danh hiệu này thực ra rất châm chọc, bởi vì Sa hổ sa lúc ở trong tử cung của mẹ đã cắn chết anh chị em của mình.

Mấy người còn lại cũng không phải loại lương thiện, trước đây đều việc xấu vang danh.

"Sao toàn phản diện không vậy?"

"Tôi đoán giá trị may mắn của người mới nhất định là E." Có người lúc trước coi trọng Ôn Thời cũng không khỏi lắc đầu, như này thì khác gì hai lần tàn cuộc chứ.

Những người này trở ra tất nhiên sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lấy đi bí mật của người mới, trước đó còn có người chơi đố kị với người mới vì được toàn sếp lớn chú ý, bây giờ lại lập tức ngậm miệng lại, loại phúc khí này bọn họ thật sự không dám tranh.

Những người chơi được chọn vào 300 giây sau sẽ tiến vào phó bản.

Hiện tại đã đếm ngược được một nửa thời gian.

'Đếm ngược 160s, 159s...'

Không ít thế lực vội vàng tranh thủ liên hệ với người chơi sắp tiến vào trò chơi, hứa hẹn chỉ cần có thể mang ra được tin tức liên quan đến phó bản 3S thì bọn họ sẽ thu mua với giá cao.

Trong đó, người được liên hệ nhiều nhất chính là Triệu Tam Nhai, hắn mặc dù có tiếng xấu vang xa, nhưng có lúc thủ đoạn bẩn thỉu của hắn lại thực sự có tác dụng.

Trong thập đại công hội, có ba nhà truyền tin tức cho Triệu Tam Nhai, chuyện này khiến hắn không khỏi hơi lâng lâng. Cho đến khi thanh âm nhắc nhở truyền đến, hắn mới điều chỉnh lại tâm trạng, kiểm tra xem thuốc men trong ba lô có đủ không.

Chùm sáng đánh vào người Triệu Tam Nhai.

'Phó bản “Đêm kinh khủng ở lâu đài cổ” đã thành công tải xong.

Tóm tắt quá khứ, nửa tháng trước ngài tham gia một buổi họp mặt các bạn học cũ, đã cách nhiều năm mới có thể nhìn thấy nhiều bạn học như vậy nên ngài thật sự rất vui mừng.

Sau khi liên hoan, mọi người cùng nhau đi tham gia triển lãm tranh, ở nơi đó bất ngờ đụng phải một vị bá tước, đối phương mời mọi người đi tham gia hôn lễ của hắn, ngài không có chút hứng thú nào nên đã cự tuyệt lời mời. Chỉ chớp mắt đã qua nửa tháng, bạn của ngài vẫn chưa trở về, vừa đúng lúc này, ngài nghe được người nhà kể về gia tộc và nguồn gốc của bá tước. Vì một nguyên nhân nào đó, ngài quyết định tới xem một chút.'

"Nhắc nhở, phó bản này cần lựa chọn phe."

'Phe bá tước hoan nghênh ngài! Hắn độc thân lâu như vậy, ngài nhẫn tâm để hắn FA cả đời hay sao?'

'Nhiệm vụ chính tuyến: Trợ giúp bá tước thành công cưới được cô dâu hoàn mỹ nhất

Độ khó: Trung cấp

Người tham gia phe hiện tại: 0

Phần thưởng thanh toán cuối cùng +0%'

'Phe cô dâu hoan nghênh ngài! Cô ấy luôn muốn được độc thân, ngài nhẫn tâm để cô ấy bị ép thành hôn sao?'

'Nhiệm vụ chính tuyến: Trợ giúp cô dâu có được sự tự do mà mình mơ ước

Độ khó: Trung cao cấp

Người tham gia phe hiện tại: 0

Phần thưởng thanh toán cuối cùng +10%'

'Liên minh quái vật chờ mong sự gia nhập của ngài.

Nhiệm vụ chính tuyến: Gia tăng địa vị của quái vật, trợ giúp bọn chúng tìm được vật chứa sinh tồn thích hợp

Độ khó: Cao cấp

Người tham gia phe hiện tại: 1

Phần thưởng thanh toán cuối cùng +30%'

Triệu Tam Nhai nhướng mày, trò chơi đúng là vẫn xấu xa như trước, miêu tả thật sự là quá mức tưởng tượng? Làm cho các phe giống như không chào đón người đến vậy.

Hắn rất là dứt khoát lựa chọn liên minh quái vật.

Người tham gia liên minh quái vật duy nhất kia chắc chắn là người mới, khó trách đối phương làm mãi mà không ra được, hoá ra là cậu ta đang ở phe có độ khó cao nhất.

Cùng một phe có thể thuận tiện giúp hắn tiếp cận người mới này, Triệu Tam Nhai nở một nụ cười tàn nhẫn, hắn thích nhất là cướp đoạt đồ của người khác.

Mặt khác, năm người chơi còn lại, có ba người kết minh lựa chọn chủ nhân lâu đài cổ, chủ yếu là mong bình an. Hai người cuối cùng không lựa chọn được tự động bố trí vào phe cô dâu.

Lúc chùm sáng bao phủ ở trên người biến mất, bọn họ xuất hiện ở trong một cái lối nhỏ, ở nơi xa đứng sừng sững một lâu đài cổ khí thế nguy nga.

Hiện tại là thời điểm mặt trời mặt trăng giao nhau, gió buổi sáng thổi vào người mát lạnh.

Người chơi quan sát lẫn nhau, trong bọn họ có mấy người còn quen biết nhau.

"Tàn cuộc rất là phiền phức, rất nhiều thứ không rõ ràng." A Linh nhìn về phía Triệu Tam Nhai: "Tôi đoán tên biến thái này chắc chắn sẽ lựa chọn phe quái vật độ khó cao nhất."

Một kẻ đến cả anh em ruột còn giết lại không biết xấu hổ chửi mình biến thái, Triệu Tam Nhai cười lạnh một tiếng nhưng không phủ nhận. Có thể trực tiếp công bố thành viên các phe thì ở phó bản sau chắc chắn sẽ công khai thân phận của bọn họ.

A Linh: "Ở trong tàn cuộc điều cần làm chính là thu thập tin tức, phương thức mau lẹ nhất là thông qua người mới. Thật ra tôi có một phương pháp bức bách người mới ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, nhưng mà cần mọi người phối hợp."

Triệu Tam Nhai và Ôn Thời cùng thuộc liên minh quái vật, nếu bọn họ cản trở thì sẽ rất phiền phức.

"Được." Triệu Tam Nhai nhíu mày, nhìn về phía những người khác: "Đạo cụ của người mới tôi giữ, tin tức thì cùng hưởng."

A Linh nở nụ cười ý tứ sâu xa: "Nếu quả thật có đạo cụ nào ghê gớm thì cũng phải đền bù cho bọn tôi một chút điểm tích lũy."

Các người chơi còn lại cũng lần lượt gia nhập vào cuộc thảo luận, Ôn Thời giống như là một khối thịt đặt ở trên thớt, bị bọn họ thảo luận phương pháp chia nhau.

"Được." Một người chơi có sáu ngón tay mở miệng: "Đầu tiên cứ vào lâu đài cổ trước, nơi này có chút quái lạ, ta nên cẩn thận một chút."

'Đêm kinh khủng ở lâu đài cổ' là một phó bản có độ khó bình thường, nhưng dưới tình huống bình thường thì không thể nào thu nạp một lúc sáu người chơi cao cấp được.

Sáu người chơi đi về phía lâu đài cổ, đi qua một gốc cây um tùm, một bóng đen đột nhiên bay ra.

Trước đó, bóng đen không để lộ ra bất kỳ khí tức gì, hình thể của lão ta khổng lồ, tốc độ cực nhanh, trên tay giơ cao móc sắt, liên tục tàn nhẫn xé toạc không khí, muốn cắt đứt máu thịt người chơi.

Toàn bộ quá trình không có dấu hiệu nào, một người chơi gần đó bị móc sắt đâm vào gáy, hắn lập tức bổ sung 'dược tề' để khôi phục sinh mệnh. Không muốn bị người khác coi là vật hi sinh, hắn ta đã chạy trốn, nhưng trong quá trình chạy trốn, có người đã tranh thủ đẩy hắn về phía bóng đen, lần tiếp theo móc sắt trực tiếp cắm vào đỉnh đầu người chơi.

Xương sọ cứng rắn lập tức bị nghiền nát, người chơi ngửa đầu, trước khi chết đã thấy rõ con quái vật công kích mình.

Trên mặt toàn là râu, đôi mắt nhỏ tràn đầy sự hưng phấn và tàn nhẫn.

"Bạn của Yaren đều phải chết, đều phải chết!"

Yaren là ai?

Người chơi đầu lệch ra, mang theo nghi vấn chết không nhắm mắt.

Các người chơi chạy trốn còn lại cũng lần lượt nhận được thanh âm nhắc nhở:

"Ngài đã thành công gia nhập vào danh sách ám sát của viện trưởng Aoiz bệnh viện Frank."

"Đáng chết, tình huống này là như thế nào?"

A Linh quay đầu nhìn về phía tên râu quai nón vẫn đang đuổi theo gắt gao, mặt mũi tràn đầy ngờ vực.

Cái gì mà viện trưởng bệnh viện, chủ đề của phó bản lần này không phải là lâu đài cổ sao, vì sao lại liên quan tới bệnh viện?

Không chỉ có cô, người bên ngoài cũng không hiểu vì sao.

Số hiệu của người chơi bất hạnh tử vong đã xám xịt.

Trong thế giới giả tưởng, những người còn đang xôn xao thảo luận lúc nào thì người mới sẽ xong đời lập tức ngây người. Hồi lâu có người há hốc mồm nói: "Hắn mới tiến vào còn chưa đến bảy phút mà?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play