Hóa ra là vì quản gia đang chạy gấp lao xuống cầu thang, suýt nữa là lảo đảo cắm đầu xuống đất.

Chủ nhân lâu đài cổ lườm Ôn Thời một cái, nhưng vì vẫn còn coi trọng thuộc hạ nên đành quay người đi ra ngoài.

Hôm sau cả một buổi sáng, quản gia và đầu bếp đều không thấy tăm hơi, nghe nói hầu nam cũng không thấy, không biết được đưa đi chỗ nào trị liệu. Chủ nhân lâu đài cổ lạnh lùng nhưng cũng bao che cho người thân cận, đối đãi với các nhân viên nội bộ trong lâu đài cổ rất là chăm sóc, còn xây cho bọn họ chỗ ở riêng tránh mấy con quái vật ban đêm, dù bọn họ thất trách cũng không tùy tiện trách cứ. Tương ứng, trong thời gian đầu bếp trị liệu, toàn bộ đồ ăn đều biến thành đội thủ vệ bên ngoài giao tới, Ôn Thời không cần phải nghiên cứu những quy tắc tử vong nữa.

Thế là toàn bộ thời gian tiết kiệm đều được cậu dùng để suy nghĩ nhiệm vụ.

Nhiệm vụ lần này coi như đã rõ ràng, sau khi chỉ còn một mình thì thực sự là nhiều chỗ tốt.

Cô dâu thật sự vẫn nhớ chuyện cũ, cũng sẽ nghĩ đến quá khứ, nói rõ ban đêm có lẽ cô ta sẽ đi đến phòng vẽ tranh. Cái hố duy nhất của nhiệm vụ là ở chỗ lời nói của chủ nhân lâu đài cổ, từ mấu chốt là: Để nàng ấy đến, linh hồn tự do.

Từ quyết định này nên Ôn Thời vẫn tạm thời không thể dùng 'huy chương gia tộc' để triệu hoán chủ nhân lâu đài cổ đến trước mặt cô dâu, bởi vì ý của hắn là muốn chờ cô dâu thật chủ động tới gần.

Sau khi xác định được quy tắc tử vong thì những thứ còn lại liền trở nên rõ ràng.

Cậu chỉ cần vào ban đêm đóng tốt vai trò mồi chử, dẫn cô dâu thật từ phòng vẽ tranh tới gác mái là được. NPC trong phó bản luôn rất ghét người chơi nên sẽ tìm cách đuổi giết cậu, cho nên vấn đề khó khăn là phải làm như thế nào mới sống qua được đoạn đường này.

Ôn Thời đánh giá khoảng cách chạy từ phòng vẽ tranh lên gác mái, cậu ít nhất cũng phải dùng một phần tư giờ mới có thể leo lên đó được, hơn nữa cũng không được để ai cản trở.

Nhưng mà cậu còn có Tạ Đường Yến và Du Thi trợ giúp, độ khó này có thể tiếp nhận được.

Lần đầu tiên Ôn Thời mang trong mình tâm trạng mong đợi chờ đợi ban đêm mau đến.

Buổi chiều, cậu cầm theo cái Đèn lồng nhỏ mà quản gia tặng, ngồi ở trong phòng vẽ chờ đợi cô dâu. Trên mặt đất còn lưu lại đường vân Hàng Ma trận, trong lúc đó Ôn Thời nhớ lại hình ảnh hôm qua Bành Lộ ngồi xổm trên mặt đất nghiêm túc vẽ trận pháp, bỗng nhiên sinh ra cảm giác cảnh còn người mất.

Cậu lại cảm nhận rõ hơn sự tàn khốc của trò chơi, muốn không bị loại, chỉ có thể không ngừng trở nên cường đại.

Đã nửa giờ trôi qua kể từ 0 giờ đêm, Ôn Thời vẫn chưa thấy cô dâu thật đến.

Quái vật ở nơi này giống như đang khiếp sợ gì đó, vách tường cũng không có động tĩnh nào. Ôn Thời ban đầu còn rất là đề phòng, nhưng sau khi mở mắt đến lúc trời rạng sáng cũng nhịn không được mà tỏ ra hơi mệt.

Cưỡng ép xua tan cảm giác buồn ngủ, cậu kiên nhẫn chờ đợi.

Tốc độ của gió thay đổi, một trận gió thổi qua, ánh mắt Ôn Thời biến đổi định ra tay triệu hoán ‘Du Thi’.

Phát hiện là Tạ Đường Yến, Ôn Thời nhẹ nhàng thở ra đồng thời hơi thất vọng, cậu còn tưởng rằng rốt cuộc đã chờ được cô dâu thật: "Tỷ tỷ, tỷ nói cô dâu sẽ chạy tới chỗ nào?"

"Hiện tại chỉ còn mỗi đệ còn sống, nếu xảy ra vấn đề phải tìm ở trên người mình trước."

Cân nhắc đến việc có Tạ Đường Yến ở bên cạnh, cậu đành kìm nén ham muốn chửi bậy, sắc mặt Ôn Thời có chút khó coi: "Em bị cô dâu máu chúc phúc."

Trong phó bản, tất cả những NPC đẹp hơn cô dâu máu đều sẽ ghét cậu.

Trước đó Ôn Thời đã phân tích qua, từ “ghét” này được chia ra hai loại khả năng: Ưu tiên làm mục tiêu săn đuổi hoặc là tự động rời xa.

Cô dâu thật có thực lực, chắc chắn sẽ chọn lựa giết cậu, nhưng tối hôm qua Ôn Thời đã mượn 'huy chương gia tộc' để uy hiếp đối phương.

Kỳ thật huy chương gia tộc không phải phù vạn năng, chủ nhân lâu đài cổ sẽ không cam lòng hủy đi tác phẩm hoàn mỹ nhất, cô dâu thật chỉ sợ cũng nắm được điểm ấy. Cho nên cô ta có thể sẽ hơi sợ hãi, cô ta sợ bị bắt trở về mất đi tự do. Bây giờ có đủ lý do như vậy, đủ để khiến cô dâu thật lựa chọn rời xa mình.

"Không ngờ sức mạnh chúc phúc lại cường đại như vậy."

Ánh mắt Ôn Thời lập tức lạnh xuống, cô dâu thật và cô dâu máu không cùng một đẳng cấp, lúc trước cậu vẫn cho rằng những gì mà cô dâu máu thực hiện trên người mình không thể ảnh hưởng tới NPC cường đại hơn, hiện tại xem ra không phải như vậy.

"A ~ "

Tiếng kêu quen thuộc ngắt ngang mạch suy nghĩ của Ôn Thời.

Cậu sửng sốt một chút, phát hiện dù không có được triệu hoán nhưng Du Thi vẫn chủ động hiện thân. Hai tay của hắn ôm bụng, bộ mặt cơ bắp máy móc co quắp lại, chỉ có thể phát ra những từ đơn âm tiết.

‘Du Thi của ngài đang sinh sôi hạt giống.’

‘Cảnh cáo, giá trị lý tính của Du Thi đã hạ xuống 1.’

Ôn Thời sửng sốt một chút, mặt đen lại: "Hoa lựu đột biến cái gì, là hoa lựu biến thái mới đúng."

Ai có thể nghĩ tới, Bành Lộ đã chết còn không thể vượt qua quá trình này, bởi vì không có máu thịt tới, cho nên tới bây giờ mới xuất hiện tình trạng này.

"A ~ a ~ "

‘Cảnh cáo, giá trị lý tính của Du Thi đã hạ xuống 1.’

‘Cảnh cáo, giá trị lý tính quá thấp, có khả năng phệ chủ.’

Ôn Thời đau đầu nói: "Đại ca, nói đạo lý đi, chuyện anh khó chịu đâu có liên quan gì tới tôi?"

‘Cảnh cáo, giá trị lý tính của Du Thi đã hạ xuống 1.’

Ôn Thời đi qua đi lại nghĩ biện pháp, ánh mắt xéo qua quét đến chỗ Tạ Đường Yến đứng ở một bên, thốt lên hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ biết đỡ đẻ không?"

Hàn mang lóe lên, đáp lại cậu là tiếng kiếm ra khỏi vỏ. Tạ Đường Yến có sức chịu đựng tâm lý siêu mạnh, cho dù nhìn thấy Du Thi đột nhiên xuất hiện thì cũng chỉ đứng ở một bên, phòng ngừa Du Thi nổi khùng làm Ôn Thời bị thương.

Không cần người khác làm cái gì, Du Thi tự mình duỗi ra một ngón tay khô gầy, móng tay dài màu xanh biếc trực tiếp làm bị thương vị trí trước trái tim, sau đó từ từ móc ra một hạt giống nhuốm máu. Bộ vị yếu ớt của hắn và cô dâu máu khác nhau, chỗ kết xuất hạt giống cũng khác biệt.

Làm xong hết thảy, Du Thi liền nện vào bức tường giống như để hả giận.

Một giây sau, hắn ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, kêu to không ngừng.

Ôn Thời nhớ lại lời giới thiệu về hoa lựu đột biến vào lúc đó: người lây bệnh tùy ý vứt bỏ hạt giống sẽ bị hoa lựu nguyền rủa.

Cậu lặng lẽ nhặt hạt giống lên, cho vào trong tay Du Thi, cố gắng nở một nụ cười hiền hòa: "Ngoan, không đau đâu." Sau đó dùng sự kiên nhẫn lớn nhất đời này của mình để dỗ dành đối phương."Phù phù, đau đớn bay đi."

‘Giá trị lý tính của Du Thi -1, -1, -1…’

‘Cảnh cáo, giá trị lý tính của Du Thi đang tiếp tục hạ xuống, khả năng phệ chủ đang tăng vọt.'

Ôn Thời: "..."

Trơ mắt nhìn giá trị lý tính của Du Thi giảm mạnh đến một, Ôn Thời đã hoàn toàn từ bỏ, ngoài cười nhưng trong không cười nặn ra một câu: "Anh vui vẻ là được rồi."

Cậu có lý do hoài nghi, giá trị không tiếp tục hạ xuống có thể là bởi vì hạn chế của trò chơi, nếu không có lẽ đã trực tiếp về không rồi.

Việc đã đến nước này, Ôn Thời chỉ có thể tự an ủi mình. Một cộng một lớn hơn hai, độ trung thành cũng là một, hai cái chung vào một chỗ có lẽ sẽ không ảm đạm như vậy.

Trạng thái bùng nổ của Du Thi kéo dài đến bảy tám phút, rốt cục vẫn lựa chọn mang theo hạt giống biến mất.

Ôn Thời mở bảng ra, còn chưa kịp thương cảm đống giá trị lý tính biến mất không còn, liền phát hiện trên thanh trạng thái có thêm một từ ‘ngủ say’.

Cậu sửng sốt một chút, khen một câu ‘khá lắm’, đây là dùng việc đi ngủ để cưỡng ép trốn tránh hiện thực chứ gì.

Đáng tiếc Ôn Thời không thể dùng giấc ngủ để né tránh hết thảy. Sau nửa đêm cậu đều không từ bỏ việc canh giữ ở phòng vẽ tranh, một đêm bất luận là chính cậu hay là phòng vẽ tranh đều có thể dùng từ yên tĩnh như gà để hình dung.

Khi trời sắp sáng, Ôn Thời mới chỉ chợp mắt được một lúc, cho đến khi mặt trời mới lên, Tạ Đường Yến đánh thức cậu.

Trong phòng ăn chim cúc cu kêu.

Ôn Thời bất đắc dĩ một mình đi ra ngoài.

Sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ bị chủ nhân lâu đài cổ vặn hỏi, bất luận những quy tắc khác buông lỏng thế nào thì việc tìm không thấy cô dâu sẽ bị giết vẫn là thiết luật.

Càng đến gần nhà ăn, bước chân của Ôn Thời càng chậm, lông mày cũng dần dần giãn ra.

Hiện tại là do cô dâu thật không nguyện ý hiện thân, trước mặt cậu cũng không còn đường nào có thể đi. Căn cứ vào cái tiền đề này, trò chơi có thể sẽ không để chủ nhân lâu đài cổ trực tiếp động thủ xoá bỏ.

Huống chi hiện tại chỉ còn lại một người chơi, chủ nhân lâu đài cổ bức thiết muốn tìm kiếm cô dâu như thế, chắc chắn cũng sẽ coi trọng một người giúp đỡ duy nhất là cậu.

Nhà ăn.

Sắc mặt chủ nhân lâu đài cổ quả nhiên không hề vui vẻ.

Ôn Thời đánh đòn phủ đầu: "Tin tôi đi, cô ấy nhất định là còn yêu ngài, chỉ là cô ấy yêu tự do hơn. Bởi vì tình yêu này, cô ấy sẽ thường trở về nơi tạo ra mình, cho nên tối hôm qua tôi vẫn luôn canh giữ ở phòng vẽ tranh, muốn khuyên nhủ cô ấy."

Ánh mắt tràn ngập lực áp bách đặt ở đầu vai, chủ nhân lâu đài cổ có vẻ là có thể phân biệt ra được lời nói thật giả, biết lời Ôn Thời nói không phải là nói dối nên cũng không lập tức tức giận.

"Tối nay tôi sẽ tiếp tục trông coi." Ôn Thời thành khẩn nói: "Chỉ cần trong nội tâm cô ấy có ngài, nhất định sẽ trở về."

Nói cách khác, nếu không xuất hiện chính là do cô dâu thay lòng đổi dạ, không có liên quan gì đến cậu.

Lời hay không thể đổi tới một kết quả tốt đẹp.

Không có một chút bất ngờ, sau một đêm cô dâu thật vẫn không hiện thân.

Ngày hôm sau, ngày thứ ba, đến ngày thứ tư, vào bữa sáng, Ôn Thời tận lực không để ý đến khuôn mặt âm u của chủ nhân lâu đài cổ.

Cậu cũng đang cố gắng suy nghĩ đối sách, tối hôm qua thậm chí còn nói vài lời khiêu khích ở phòng vẽ tranh, muốn hấp dẫn lực chú ý của cô dâu thật. Nhưng mà căn bản vô dụng, trong Thương Thành trò chơi có đạo cụ dẫn ma, đáng tiếc là chỉ có thể sử dụng trong các dịp đặc biệt.

Chủ nhân lâu đài cổ sống lưng thẳng tắp, điệu bộ vẫn tao nhã như cũ, chỉ là con dao cắt bò bít tết gần như muốn cắt luôn cả bàn ăn.

Ôn Thời chỉ có thể trầm mặc.

Trong bầu không khí tĩnh mịch, thanh âm nhắc nhở trò chơi đột nhiên vang lên không ngừng.

"Chủ nhân lâu đài cổ thỉnh cầu ngài giúp một tay tìm bức tranh, một người hiền lành như ngài rất do dự, không biết là phải trợ giúp chủ nhân lâu đài cổ âm tình bất định kia, hay là vụng trộm để giúp cô dâu được tự do."

"Xin người chơi lựa chọn phe."

"Phe A. Chủ nhân lâu đài cổ; phe B. Cô dâu hoàn mỹ nhất."

Ôn Thời: "BBBBB."

Dù chỉ chần chờ một giây cũng là thiếu tôn trọng với cái trò chơi này.

"Người chơi lựa chọn trợ giúp cô dâu khôi phục tự do."

Thanh âm nhắc nhở đột nhiên dừng lại một giây:

"Không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, ngài đã khiến cô dâu cảm thấy thật sự chán ghét."

"Cô dâu cự tuyệt sự trợ giúp của ngài, cũng đã kéo ngài vào sổ đen."

Ôn Thời lập tức chuyển hướng: "AAAAA."

Đã có lựa chọn, phó bản có lẽ cũng sắp xuất hiện khả năng chuyển biến tốt rồi.

"Người chơi lựa chọn trợ giúp chủ nhân lâu đài cổ tìm bức tranh."

Thanh âm nhắc nhở lại dừng lại một giây:

"Cô dâu cảm thấy chán ghét ngài sâu sắc, chỉ cần là chỗ ngài xuất hiện cô dâu sẽ không hiện thân, chủ nhân lâu đài cổ có cự tuyệt ngài cũng không giúp được gì."

"..."

Sau một lát trầm mặc, Ôn Thời khẽ dựa lưng vào ghế, nhún vai một cái.

Là trò chơi sắp đặt không đủ thích đáng, mắc mớ gì tới cậu.

Nhưng mà cậu lại ngộ ra được một đạo lý, khi chửi bới một người phải suy nghĩ kỹ, khi khích lệ NPC cũng càng phải suy nghĩ kỹ. Nếu như không phải có một câu sẽ có mị lực vô tận đến cuối đời thì cậu cũng không rơi xuống tình trạng bị động như thế này.

Năng lực bù trừ của trò chơi rất lợi hại, Ôn Thời rất nhanh đã nghênh đón lựa chọn thứ ba.

"Người chơi sau khi không ngừng thăm dò đã kích hoạt phe C ẩn."

Ôn Thời lập tức tinh thần phấn chấn: "CCC, tôi chọn C!"

"..." Thanh âm nhắc nhở tiếp tục trầm mặc một chút, đại khái là vì chưa từng gặp người chơi nào tích cực lựa chọn như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play