Người chơi 460872, lại là người chơi 460872!

Người chơi mới này đã có thể sống đến cuối cùng ở trong tàn cuộc.

Việc này đáng kinh ngạc, giống như là một đứa bé chạy thắng một người trưởng thành trong một cuộc thi Marathon vậy.

Tiếng thảo luận càng ngày càng nhiều, thành phố yên lặng thật lâu giống như được một mồi lửa đốt lên, đột nhiên náo nhiệt.

"Bành Lộ chết rồi." Người nói chính là thành viên trong nội bộ thất giới: "Đáng tiếc, ông chủ vốn định chiêu mộ hắn."

Có thể khiến cho ông chủ phải khen một câu là rất có tiềm năng phát triển, thật sự là không tệ.

Đồng đội tỏ vẻ lạnh lùng: "Đáng tiếc cái gì, chết là chứng minh thực lực không đủ, hiện tại người còn ở lại bên trong mới đáng để chúng ta chiêu mộ. Loại bỏ phế phẩm, hấp thu máu mới càng lợi hại hơn."

Chung quanh màn hình chiếu người đông nghìn nghịt, chung quanh bọn họ cũng không có nhiều người, người chơi có thể hoạt động ở khu vực này đều không đơn giản, nhưng bọn họ vẫn không dám đứng gần người của thập đại công hội.

"Đi thôi, đi đến lối ra của phó bản 1332." Thành viên nội bộ thất giới lạnh nhạt nói: "Chỉ còn có một người, người chơi mới sẽ rất nhanh thông qua ải."

Ôn Thời cũng cảm thấy mình sắp ra rồi.

Trong bệnh án có nói, cô dâu thật là tác phẩm nghệ thuật mà chủ nhân lâu đài cổ sáng tạo ra và đều có liên quan đến quái vật và tranh vẽ ở trong lâu đài cổ. Cô dâu thật và cô dâu máu cũng đều có thể điều khiển máu, chỉ là động tác của cô dâu thật sẽ điêu luyện hơn. Cậu phỏng đoán cô dâu thật cũng là một bức tranh.

Hiện tại chỉ cần tìm được bức tranh là được.

Có phương hướng cộng thêm ưu thế chỉ còn một mình, ngày hôm sau khi tỉnh lại, tâm trạng Ôn Thời cũng không tệ lắm. Cho đến khi nhìn thấy một bóng người ngồi bên cửa sổ với một tóc dài phất phới làm cậu suýt chút nữa sợ đến mức bay mấy phần hồn.

Người đến là Tạ Đường Yến, một ngày mới sức mạnh của cô ấy đã khôi phục bình thường.

Ôn Thời ngồi xuống, vỗ vỗ ngực nói: "Tỷ tỷ, tỷ dọa đệ."

Tạ Đường Yến: "Thật có lỗi, ta cũng vừa mới tới."

Ôn Thời nhìn cô, đột nhiên nảy ra một suy đoán to gan.

Ở buổi tối đầu tiên, chủ nhân lâu đài cổ không hề biểu hiện ra là có cảm tình đặc biệt với mình, nhưng sau này lại nói trên người mình có một mùi rất kỳ diệu, tối hôm qua còn nhấn mạnh việc đó. Nếu như nói ở giữa đã phát sinh cái gì thì không có gì hơn là việc mình thành công kích hoạt kỹ năng, trước đây không lâu, lại thành công triệu hồi ra Tạ Đường Yến.

Chủ nhân lâu đài cổ nói đến khí tức mê người, có phải là chỉ Tạ Đường Yến hay không?

"Ta không dùng hương phấn, cũng không có thời gian dài tiếp xúc với đệ, cho dù hắn là con chó cũng không ngửi ra cái gì đâu." Tạ Đường Yến tỉnh táo phân tích: "Nhưng mà lúc âm thanh xa lạ kia áp chế sức mạnh của ta đã nói rất đường hoàng. Còn nói là nếu không áp chế, tải trọng của vật trên người đệ sẽ phải vật vượt qua phụ tải."

Tải trọng?

Ôn Thời lâm vào trầm tư, giống như cô dâu máu phụ thuộc vào giấy vẽ mà sinh, bản thân mình triệu hoán ở thế giới song song cũng cần một loại môi giới nào đó. Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có cái vòng bình an đã vỡ kia là có thể tạo được tác dụng.

Không phải là trong vòng bình an lưu lại một chút khí tức của đối phương đấy chứ?

Tạ Đường Yến đưa cho cậu mấy loại quả dại, Ôn Thời rửa mặt xong nhanh chóng ăn chúng. Cậu có thể ở bệnh viện ăn, nói rõ không có quy tắc nào hạn chế không cho ăn đồ ăn ở ngoài.

Trong phòng ăn, con chim cúc cu đáng chết tiếp tục phát ra tiếng kêu chói tai, hôm nay tiếng kêu của nó không giống bình thường lắm, Ôn Thời nhíu mày: "Đệ đi xuống xem một chút."

Nhà ăn.

Trên bàn dài không có thứ gì.

Bàn ăn không bày, đồ ăn cũng không có, chủ nhân lâu đài cổ mặt lạnh ngồi ở chủ vị, từ lúc Ôn Thời đi vào ánh mắt không hề rời khỏi người cậu, rét lạnh dọa người.

Ôn Thời thăm dò hỏi: "Hôm nay, ăn không khí à?"

Hỏi xong cũng cảm thấy lời này hơi ngốc.

Bàn ăn và đồ ăn đồng thời không được chuẩn bị thỏa đáng, là quản gia và đầu bếp thất trách. Ôn Thời đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhất thời có chút lúng túng đứng yên tại chỗ.

"A —— "

Tiếng kêu thê lương truyền đến từ nhà ăn cách đó không xa, âm thanh càng lúc càng nhỏ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được cảm giác tê tâm liệt phế.

"A —— a a —— "

Lại là một tiếng kêu khác, nhưng cũng mang theo rung động y chang.

Hình ảnh giúp đầu bếp vội vàng lặng lẽ trộm bộ đồ ăn và nói chuyện với quản gia hôm qua còn rõ mồn một trước mắt.

Ôn Thời cúi đầu xuống, cố giả bộ trấn định: "Có người sinh bệnh rồi à? Hay là cho bọn họ nghỉ ngơi một ngày đi."

Chủ nhân lâu đài cổ cười lạnh một tiếng.

Ôn Thời: "... Nơi này, chắc là cũng có nghỉ phép nhỉ?"

Bốp.

Chủ nhân lâu đài cổ không hề báo trước vỗ mạnh xuống bàn, Ôn Thời vô thức ưỡn thân thể đứng thẳng, duy chỉ có cái đầu là thấp.

Có thể để cho một bá tước luôn luôn tao nhã làm ra động tác đập bàn này, nói rõ sự nhẫn nại của đối phương thật sự sắp đến giới hạn.

Không khí trong lúc nhất thời trầm mặc đến đáng sợ.

Ôn Thời không nhịn được mà phân thần nghĩ, tủ quần áo của đối phương nhất định là rất lớn, quần áo đều không mặc giống nhau. Ngày hôm qua đã mặc một bộ quần áo có giá trị không nhỏ, nay lại bị thay đổi, biến thành áo khoác cổ bẻ màu nâu đậm, chủ nhân lâu đài cổ chân đi một đôi ủng da màu đen, quang minh chính đại cầm cây quyền trượng giết người.

Thật lâu sau, chủ nhân lâu đài cổ mới trả lời đề nghị trước đó của cậu: "Bữa ăn tối này, nhất định phải có."

Sáu chữ này giống như từ trong hàm răng phát ra, ẩn chứa thâm cừu đại hận.

Ôn Thời biết nguyên nhân ở sâu trong đó, trong đồ ăn có chứa quy tắc tử vong, không có cơm ăn nghĩa là quy tắc đã bị hủy.

Nhưng việc đã đến nước này, có thể trách ai?

Ai bảo trong pháo đài cổ này không có mấy người làm cơm mà chỉ có một đầu bếp, nếu tuyển thêm một người thì chẳng phải vấn đề sẽ được giải quyết rồi sao?

Nghĩ thì nghĩ, cậu vẫn ra vẻ quan hoài nói: "Tôi đi qua đó nhìn một chút."

Một đường bước chân không ngừng đi đến phòng bếp, đầu bếp đang thống khổ ôm bụng nằm trên mặt đất, bàn ăn rơi vỡ một chỗ, quản gia nằm ở phía đối diện. Ban đầu còn a a kêu thảm, sau này sức lực dần dần biến mất, biến thành con chó rên ư ử.

Nghe được tiếng bước chân, đầu bếp miễn cưỡng mở một con mắt ra, trên tay của hắn còn cầm một cái đùi dê nhỏ máu đỏ tươi, toàn thân phát ra mùi hôi thối giống như là một đồ phu. Đầu bếp thường ngày thích xử lý đồ ăn tươi, càng thích khai phát 'chất dị ứng’, căn cứ quy luật nhất định thêm vào trong đồ ăn.

Mỗi khi có thực khách không cẩn thận vừa vặn ăn trúng chất dị ứng, thống khổ tử vong, hắn đều sẽ vui vẻ nhảy múa.

Đây là trò chơi nhỏ mà đầu bếp dùng để tự giải trí.

Đáng tiếc bây giờ hắn không còn vui nữa.

Sáng sớm hôm nay, bụng của đầu bếp đột nhiên xuất hiện cảm giác đau đớn, cho tới bây giờ chẳng những không có yếu đi mà còn tăng lên thành cơn đau từng cơn, hắn còn có thể ngửi thấy trong làn da dường như phát ra mùi thơm kỳ quái.

"Đỡ, dìu ta." Đầu bếp gian nan mở miệng: "... Ta còn có thể làm việc."

Đã như vậy rồi mà còn muốn kiên trì hại người, Ôn Thời giơ ngón tay cái lên khen ngợi hắn một câu: "Thân tàn chí kiên, đáng ngưỡng mộ."

Cậu đỡ đầu bếp, đối phương cầm lấy con dao phay, eo thực sự đau đến mức đứng không nổi.

Đầu bếp run rẩy trực tiếp ném đùi dê vào trong nồi: "Nước..."

Ôn Thời đi lấy nước, thuận tiện đỡ quản gia dậy: "Ngài còn ổn chứ?"

Quản gia tóm lấy ống tay áo của cậu: "Là, là cậu sao?"

Hôm qua sau khi tiếp xúc với bác sĩ, chủ nhân đã nói ông ta ô uế.

"Không phải là tôi, ông đừng nói nhảm." Ôn Thời theo phản xạ đẩy ông ta nằm lại trên mặt đất.

Rõ ràng là do đóa hoa lựu đột biến kia.

Tỉnh táo lại, cậu mới nhận ra mình phản ứng quá mạnh, thế là bèn an ủi đối phương: "Chịu đựng đi."

Ôn Thời tiếp một chậu nước rót vào trong nồi, trợ giúp đầu bếp làm món thịt hầm, vừa hớt bọt vừa nói: "Nếu muốn tìm kẻ chịu trách nhiệm, các người phải đi tìm cây hoa lựu ở trong cánh đồng hoa nguyền rủa."

Một lần nữa thêm một lượng nước ấm vừa phải, Ôn Thời nghiền nhỏ nguyên liệu rồi cho vào hầm.

Quản gia đáng thương không tìm thấy kẻ cầm đầu, còn vẫn phải thực hiện công việc của mình, run lẩy bẩy chỉ vào một món đồ trong góc: "Cảm ơn ngài giúp ta bắt được kẻ trộm ghê tởm."

Đó là một cái đèn lồng nhỏ kiểu cung điện, ông vốn muốn đích thân giao cho Ôn Thời, nhưng ông thực sự không cầm được.

"Gần đây trong lâu đài thỉnh thoảng, lại mất điện, không biết vì sao... Cậu, ra ngoài, thì, có thể mang theo cái này."

‘Đèn lồng nhỏ: Không cần dầu nhiên liệu để chiếu sáng, nhưng vẫn có thể sáng.’

Quản gia nín hơi nói một câu lưu loát: "Những kẻ trộm đáng chết này, sao cứ nhắm vào phòng vẽ tranh vậy?"

Ôn Thời lập tức liền cảnh giác, ý thức được manh mối mấu chốt mà cậu đang chờ sắp tới. Sau khi hoàn thành, nhiệm vụ chi nhánh còn cố ý nhắc nhở là phải nói chuyện với quản gia. Nghĩ đến đây, cậu bèn vội vàng hỏi lại: "Trong phòng vẽ tranh còn mất những vật khác nữa sao?"

"Mấy năm trước... A —— "

Quản gia thật sự là không chịu được cơn đau bụng, lời nên nói đều không nói hết được.

Ôn Thời đột nhiên cảm thấy NPC cũng thật đáng thương vì không điều khiển được suy nghĩ cá nhân, đau thành như vậy rồi mà còn phải làm theo kịch bản.

Vừa nghĩ tới hôm nay không làm tốt công việc của mình được, hốc mắt quản gia cũng ẩm ướt: "Chủ nhân."

Ôn Thời: "Ông như vậy là tai nạn lao động, bá tước sẽ không trách đâu."

Quản gia tràn ngập hi vọng hỏi: "Thật sao?"

Ôn Thời: "..."

Sau khi ăn xong, quản gia mới miễn cưỡng dịu đi một chút, nghỉ ngơi một lát rồi nói: "Mấy năm trước chủ nhân bỏ hết tâm huyết vẽ lên một bức tranh nhân vật, người phụ nữ ngài vẽ có thể nói là đẹp đến mức trên đời gần như không tồn tại. Chủ nhân cũng cực kỳ yêu quý bức họa này, còn nói sau này sẽ coi đây là tiêu chuẩn để tìm cô dâu hoàn mỹ nhất."

Nói đến đây, quản gia phát ra tiếng thở dài nặng nề: "Từ sau lúc đó, trong lâu đài cổ liền xảy ra rất nhiều chuyện kỳ quái, có đôi khi trong ban đêm sẽ có âm thanh kỳ quái xuất hiện, đồ vật đã thu dọn xong ngày hôm sau lại ngã trái ngã phải, tất cả mọi người đều nghỉ ngơi không tốt. Sau này chủ nhân dứt khoát cho bọn ta dọn ra bên ngoài ở, không bao lâu sau, bức họa kia không hiểu sao lại mất tích."

"Nếu như có thể tìm được bức họa kia về, chủ nhân có lẽ sẽ không cố chấp chuyện hôn lễ nữa."

"Ngài còn nhớ bức họa kia có gì đặc biệt không?"

Muốn sống, Ôn Thời phải mau chóng đánh giá ra được nhược điểm của cô dâu thật.

"Đặc biệt?" Quản gia hơi nghi hoặc về lối nói của cậu: "Rất là đẹp, có phải không?"

"..."

Quản gia lại nhấn mạnh về vẻ đẹp của người phụ nữ trong bức tranh: "Lúc trước chủ nhân vốn muốn đóng khung tranh, nhưng lại không tìm được khung tranh thích hợp. Sau này hao hết tâm tư tìm kiếm vật liệu, lại mời cả thợ thủ công lợi hại nhất mới chế tạo được khung tranh có thể phù hợp với bức tranh."

Trong lòng Ôn Thời hơi động, mấu chốt để khống chế quái vật cũng nằm ở chỗ khung tranh, cứ thế mà suy ra ngược lại còn nghe được.

"Khung tranh vẫn còn chứ?"

"Bị khóa ở trong gác xép."

Ôn Thời thử dò xét nói: "Tôi muốn xem cái khung tranh kia."

Quản gia: "Dìu tôi, tôi dẫn cậu đi."

Đi ngang qua phòng của Bành Lộ và Lạc Tiêu, quản gia giống như không ngửi thấy được mùi máu tươi gay mũi, còn phàn nàn nói: "Hiện tại người trẻ tuổi thật là không biết lễ phép, trước khi đi cũng không biết chào hỏi, còn làm phòng lộn xộn như vậy."

Ôn Thời thăm dò hỏi: "Chất lỏng màu đỏ trên tường ..."

"Là trò đùa của bọn họ, trước kia không phải là chưa từng có." Quản gia bình tĩnh nói: "Đây chính là máu dê bị mấy tên khách vô ơn đó trộm ở phòng bếp rồi đổ khắp nơi."

"..." Ôn Thời không có lời nào để nói.

Nói là đỡ, nhưng Ôn Thời gần như là khiêng quản gia đi suốt dọc đường.

Quản gia dùng một cái chìa khoá cổ bằng đồng mở cửa.

Trên gác mái chỉ có một cửa sổ nhỏ, ánh nắng xuyên thấu vào thật sự là thưa thớt đáng thương.

"Nơi này cũng là, cũng là một nơi để chủ nhân cất giữ mấy món đồ quý giá."

Không một món đồ nào được cất giữ là tác phẩm nghệ thuật bình thường, ngay phía trước là một cái kệ ba tầng đúc bằng sắt, ngăn nào cũng có dụng cụ tra tấn. Có màu sắc pha tạp, màu đỏ sậm trên đó không biết là vết máu hay là vết rỉ.

Cơn đau từng cơn đã đi lại quay lại, quản gia cố nén khó chịu chỉ vào vách tường bên cạnh.

Nếu như không được chỉ, Ôn Thời cũng sẽ không nghĩ ra thứ này là khung tranh.

Trên khung tranh vuông vức, có thêm một tấm lót có góc hướng lên trên, vết nứt được mài bóng loáng, rất giống một cái máy chém sắp rơi xuống.

Ôn Thời đến gần mới phát hiện khung tranh rất dày còn nặng, chất liệu được làm từ đá và cùn sắt, nói ít cũng phải mấy chục cân. Lúc ấy khung tranh trong sách làm tay bị thương, Lạc Tiêu phải dựa vào đạo cụ và ao máu mới thành công thắng được, vậy thì 'bộ mặt thật' của cái khung tranh này chỉ sợ là còn kinh khủng hơn.

Thuốc giảm đau đã hết tác dụng, quản gia bỗng nhiên che phần bụng nhìn về phía cửa, kích động kêu lên: "Chủ..."

Ôn Thời muộn màng nhận ra chủ nhân lâu đài cổ đã tới, đối phương đứng thẳng ở một góc độ rất xảo trá, bảo đảm vẫn ở dưới bóng râm, điều này cho thấy hắn rất ghét ánh nắng.

"Chủ —— ọe ——" Quản gia phun ra, ông ta không có năng lực thúc hạt giống giống cô dâu máu, thể chất cũng không đủ cường hãn, lúc trước giãy dụa nói quá nhiều, hiện tại nên giải thích đều đã giải thích, tảng đá trong lòng rơi xuống đất, sự khó chịu trong thân thể càng hiển hiện ra.

Quản gia vẫn kiên trì muốn nói: "Chủ —— ọe —— "

Ôn Thời: "Chủ nhân."

Tiếng nói thanh tịnh bởi vì dùng từ đặc biệt còn mang theo một cảm giác gợi cảm, quản gia kinh ngạc nghiêng đầu.

Ôn Thời: "Giúp ông gọi, không cần khách khí."

Cậu thực sự không muốn đối mặt với một đống nôn nữa.

Chủ nhân lâu đài cổ vẻ mặt băng lãnh dọa người: "Lui xuống đi."

Lúc nhìn thấy khung tranh, vẻ băng lãnh trên mặt chủ nhân lâu đài cổ mới tán đi, hắn không nói quản gia thất lễ mà nhìn chăm chú vào khung tranh, một lát sau mới nói:

"Bác sĩ, ta vô cùng nhớ bức tranh đã biến mất. Mấy tên khách vô dụng kia đều đã đi, chỉ có thể nhờ ngươi giúp ta tìm cô dâu về."

Ôn Thời rất là chủ động: "Giúp thế nào?"

"Dụ nàng tới gác mái, ta ở chỗ này đợi nàng."

Ôn Thời khoa trương thuyết minh: "Tha thứ cho tôi nói thẳng, sức mạnh của ngài thường nhân khó mà địch nổi, chỉ cần ngài tự mình ra tay..."

Chủ nhân lâu đài cổ ngắt lời nói: "Ta yêu linh hồn tự do của nàng."

"..." Vậy thì buông tay đi!

Trừ khi muốn chết Ôn Thời sẽ không nói ra, cậu đã nhận được âm thanh nhắc nhở:

‘Nhiệm vụ chính tuyến đã được tạo’

‘Nhiệm vụ chính tuyến: Tìm kiếm cô dâu thật

Với tư cách là bác sĩ, ngài được giữ lại giúp một tay, xin hãy giúp chủ nhân lâu đài cổ đạt được như ý nguyện, rời khỏi lâu đài cổ, bệnh viện Frank cần ngài!

Nhắc nhở: Cô dâu thật vẫn còn nhớ nhung kỷ niệm ngày xưa, thỉnh thoảng sẽ nhớ tới quá khứ’

"Ta sẽ cố gắng hết sức để ngài đạt được ước muốn." Ôn Thời hứa hẹn.

Chủ nhân lâu đài cổ thờ ơ gật đầu, đôi mắt vẫn đang nhìn vào khung tranh, nhưng ánh mắt giống như lại đang nhìn vào cái 'máy chém'. Thật lâu sau, hắn chậm rãi nói: "Tốt nhất là như thế."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play