Trăng sáng treo cao trên trời, không đợi cậu
nhìn thêm, trước tầm mắt đột nhiên xuất hiện một bóng người xinh đẹp. Người tới
dùng sức kéo quần áo Ôn Thời, cô dâu máu sau lưng thừa cơ hất Ôn Thời ra, ngồi
thẳng lên thoát khỏi khu vực nguy hiểm.
Nhưng giống như vừa nãy ả ta không cho Ôn Thời
cơ hội thở dốc, người tới cũng không cho ả ta được thả lỏng.
Một thanh trường kiếm nằm ngang ở trước mắt cô
dâu máu.
"A ! !"
Trong thân kiếm lạnh băng, cô dâu máu lập tức
nhìn thấy rõ chính mình.
Tiếng kêu thê lương xé rách bầu trời đêm.
Tạ Đường Yến giải thích ý đồ đến: "Mấy con
rắn trong mê cung rất là phiền phức nên ta quyết định ra ngoài." Cô liếc mắt
nhìn cô dâu máu: "Có muốn ném đi không?"
Ôn Thời vội vàng xua tay: "Tôi muốn mang về
giao nộp."
Tạ Đường Yến quay lại giúp tìm một cái dây gai,
thuận tiện đem theo một cô dâu máu nữa trở về, Ôn Thời dùng dây thừng thắt chặt
cổ tay khô gầy dẫn bọn họ quay về.
Trước khi đi, Ôn Thời không quên nhấn mạnh lại với
Tạ Đường Yến: "Phạm vi hoạt động không được vượt quá cái đèn đường
này."
Một khi vượt qua thì sẽ bị xương tay người chết
kia kéo vào lòng đất.
Quy tắc.
Ôn Thời lại lần nữa lãnh hội được trọng lượng của
hai chữ này ở trong phó bản. Muốn sống sót, nhất định phải hành động trong phạm
vi quy tắc.
Không dám dừng lại ở khu vực ngoại thành quá
lâu, Ôn Thời bước nhanh trở về.
Tất cả khớp nối trên người cô dâu máu như là một
con rối bị điều khiển, đôi chân bước đi cũng mất tự nhiên. Ánh trăng chiếu vào
vai của người thanh niên, ngón tay trắng nõn lôi kéo dây thừng giống như một
lao dịch tàn bạo.
Ôn Thời thỉnh thoảng quay đầu kiểm tra tình huống,
nhìn thấy mặt mũi cô dâu máu tràn đầy oán độc, nhẹ hừ một tiếng: "Các người
tới giết tôi còn oan ức gì nữa, đi nhanh một chút."
Cậu còn phải về giao phó nhiệm vụ.
Cuộc đối kháng tàn khốc ở dưới đèn đường và lâu
đài cổ đã được khôi phục ánh đèn chiếu sáng hoàn toàn bị chia cắt thành hai thế
giới. Mọi thứ trong pháo đài cổ giờ phút này đều hiện ra một cách mơ hồ vì bị
ánh trăng ấm áp bóp méo.
Dùng Ôn Thời dẫn đi phiền phức, Lạc Tiêu và Bành
Lộ hợp lực đối phó với một cô dâu máu trọng thương thật sự là quá đơn giản.
Hai người dẫn cô dâu máu đi giao nộp.
Bành Lộ còn đang suy nghĩ về chuyện buổi tối Ôn
Thời bị nhốt ở bên ngoài: "Người mới kia có chút tà môn."
Lạc Tiêu nhún vai: "Không quan trọng."
Nhiệm vụ đã hoàn thành, tin rằng rất nhanh sẽ có
được đầu mối hữu dụng thôi.
Cửa phòng của chủ nhân lâu đài cổ đang mở, đại
biểu giờ phút này người ngoài có thể đến “quấy rầy” hắn..
Nhìn thấy cô dâu máu bị bắt tới, tâm trạng của
chủ nhân lâu đài cổ rất tốt.
"Các ngươi làm tốt lắm, đã giúp ta bắt được
một 'con chuột nhỏ' trộm thuốc màu."
Hắn nhấn mạnh số lượng, chứng minh là chưa đạt tới
trăm phần trăm độ hài lòng.
Lạc Tiêu vội vàng phóng đại công lao: "Kẻ
trộm quá giảo hoạt, bọn tôi phí hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng bắt được."
Chủ nhân lâu đài cổ hiếm khi tỏ ra rộng lượng lý
giải với bọn họ: "Mấy ngày kế tiếp mong các ngươi cũng không ngừng cố gắng."
Cô dâu máu nằm sấp trên mặt đất đã bị Hàng Ma trận
đốt cháy hết hơn nửa phần vai đang từ trong cổ họng nặn ra nguyền rủa lời khàn
khàn. Lúc chủ nhân lâu đài cổ quét mắt tới, cô dâu máu cuối cùng vẫn sợ hãi ngậm
miệng lại.
"Chúc mừng ngài hoàn thành công việc quản
gia nhắn nhủ, ngày hôm sau hãy thử đi tìm ông ta trò chuyện, có lẽ sẽ thu hoạch
được bất ngờ."
"Trước mắt độ thiện cảm của chủ nhân lâu
đài cổ đối với ngài là ba mươi."
"Chủ nhân lâu đài cổ quyết định tặng ngài một
món đồ."
"Người chơi thu hoạch được huy chương gia tộc
*1."
“Huy chương gia tộc: đạo cụ cấp S đặc biệt chỉ
dùng một lần
Tính cách của chủ nhân lâu đài cổ không tốt,
nhưng hắn lại trân quý từng nhân viên của mình
Đeo huy chương lên sẽ tạm thời nhận được thân phận
'nhân viên nội bộ của lâu đài cổ', triệu hoán bá tước giúp đỡ ngài một lần vào
buổi tối
Nhắc nhở: Độ thiện cảm phải đạt tới 20 trở lên
thì đạo cụ mới có thể kích hoạt”
Lạc Tiêu và Bành Lộ liếc nhìn nhau, thầm nghĩ “lời
rồi”.
Thật sự là lời rồi !
Đạo cụ này thậm chí còn có thể so sánh được với
đạo cụ “Búp bê chết thay."Búp bê chết thay” cũng là đạo cụ chỉ dùng một lần.
Ở thành thông thương, nó gần như bán được bán với cái giá trên trời, cho đến tận
bây giờ cũng chỉ có mấy vị đại lão trình độ cao cấp mới mua được.
"Đa tạ quà tặng của ngài, chúng
tôi..."
"Chúng tôi cái gì..."
Lạc Tiêu còn chưa nói xong lời cảm kích thì đã bị
một giọng nói phát ra ở đâu đó ngắt lời, giọng nói này vô cùng quen thuộc,
thanh tịnh êm tai, nhưng lúc này xuất hiện chỉ làm cho người ta cảm thấy tê cả
da đầu.
Hành lang thường cách một đoạn khoảng cách mới
có đèn, phòng của chủ nhân lâu đài cổ cách đầu bậc thang một đoạn khoảng cách rất
dài. Ôn Thời từ trong bóng tối chậm rãi đi ra, vào giây phút ánh sáng rực rỡ
chiếu lên trên người cậu, hình dáng của cậu cũng dần dần trở nên rõ ràng.
Ôn Thời không tới một mình, cậu ưỡn thẳng sống
lưng đi ở phía trước, phía sau là hai cô dâu máu bị trói, trong đó có một người
bị đồng bọn hút hết máu nên cả người mỏng gần như là một mặt phẳng.
Vào lúc thấy rõ khuôn mặt kia, ngón tay Lạc Tiêu
liền vô thức xiết chặt: "Cậu, làm sao cậu..."
"Làm sao tôi còn sống, đúng không?"
Con ngươi chấn động, hai mắt trợn lên. Ôn Thời
đã từng nhìn thấy nét mặt quen thuộc đó ở trên mặt Ngạc Tu, không ngờ nhanh như
vậy tràng cảnh này đã tái hiện.
Ôn Thời mở miệng cười: "Đoàn kết chính là sức
mạnh chứ sao."
Vào thời điểm then chốt, Tạ Đường Yến đã ra tay
giúp cậu, nếu không có thể cậu vẫn còn sống trở về, nhưng chắc chắn là sẽ chật
vật hơn hiện tại.
Thời hạn hiệu lực của hoa lựu cuối cùng cũng
trôi qua, lúc Ôn Thời đặt chân vào lâu đài cổ, cậu đã không bị đuổi ra ngoài nữa.
Hệ thống tổng kết thành tựu thụ phấn: '7'.
Chiến tích trong giao diện thuộc tính của Ôn Thời
không còn là không nữa mà đã có thêm một danh hiệu 'Trời nam tán hoa' rất đẹp,
đẹp đến mức cậu phải đến thành thông thương của trò chơi xem thử xem có vật phẩm
nào có thể giúp xóa chiến tích đi hay không.
Sau khi ép buộc mình xem nhẹ chuyện này, Ôn Thời
liền nắm chắc sợi dây thừng giao cho chủ nhân lâu đài cổ: "Kẻ trộm đều ở
đây, ngài xem đi." Khi nhìn về phía một cô dâu máu khác suy yếu nằm rạp
trên mặt đất, cậu bèn nghiêng mặt qua, ra vẻ kinh ngạc nói: "Ơ? Sao hai
người mới bắt được có một thôi vậy?"
Không có so sánh liền không có đau thương.
Ôn Thời một mình mang hai cô dâu máu trở về, Lạc
Tiêu và Bành Lộ hợp lực mới bắt được một người, cho dù là ai nhìn cũng thấy hai
người kia giống như chỉ đang miễn cưỡng ứng phó việc phải làm thôi.
Chủ nhân lâu đài cổ lập tức cảm thấy huy chương
mình tặng cho hai người kia không đáng.
Lạc Tiêu miệng lưỡi giảo hoạt, đang cố gắng nghĩ
đến lý do để giải thích thì bên tai đột ngột truyền đến tiếng nhắc nhở:
"Cảnh cáo, độ thiện cảm của chủ nhân lâu
đài cổ đối với ngài đang hạ xuống."
"30,20,10..."
"Đã về không, về không, về không."
Lạc Tiêu nuốt nước miếng, ngẩng đầu bắt gặp ánh
mắt u ám của chủ nhân lâu đài cổ, ngay lập tức giật mình.
Bành Lộ cũng có dự cảm không ổn, biết rõ nhiệm
vụ chi nhánh lần này sợ là làm nhiều công ít rồi.
"Phí hết sức chín trâu hai hổ mới miễn cưỡng
bắt được?" Chủ nhân lâu đài cổ lặp lại lời mà lúc trước Lạc Tiêu nói.
Trong cục diện cứng ngắc này, Ôn Thời ôm cánh
tay giống như cười mà không phải cười nhìn qua chỗ Lạc Tiêu.
"Cô sống không quá tối nay đâu."
Cậu dùng khẩu hình nói.
Ôn Thời đã thấy nhiều cảnh, khi đại nạn lâm đầu,
ai nấy đều chỉ nghĩ đến mình, xảy ra chuyện cũng chỉ một mình chạy trước, cậu
không trách cứ bọn họ. Nhưng điều kiện tiên quyết là đối phương không hãm hại
người khác.
"Chúc mừng ngài hoàn thành công việc quản
gia nhắn nhủ, ngày hôm sau hãy thử đi tìm ông ta trò chuyện đi, có lẽ sẽ nhận
được bất ngờ."
"Trước mắt độ thiện cảm của bá tước đối với
ngài là sáu mươi."
"Không thể tưởng tượng nổi, hảo cảm của bá
tước đối với ngài đã đạt đến tuyến hợp lệ."
"Trong linh hồn ngài có nhiễm thêm một loại
khí tức như có như không hấp dẫn hắn."
"Chủ nhân lâu đài cổ quyết định tặng ngài một
món đồ."
"Người chơi nhận được huy chương gia tộc
*1."
Ngoại trừ độ thiện cảm khác biệt thì những lời
nhắc nhở đều khá giống với đám người Lạc Tiêu, có lẽ là bởi vì lần này đạo cụ
ban thưởng không tệ, gần như đã đạt đến trình độ phát sóng nên cũng không có
thêm điểm tích lũy ban thưởng ngoài định mức nào.
Thú vị là tuy độ thiện cảm đang gia tăng, nhưng
sắc mặt của chủ nhân lâu đài cổ lại có chút quái dị.
Sau khi thời gian hạn định mà hoa lựu đột biến
có tác dụng kết thúc thì dị hương trên người Ôn Thời càng trở nên rõ ràng.
Mặt mày chủ nhân lâu đài cổ mang theo một loại sức
hút kỳ lạ, nếu như không phải bị sức mạnh vô hình hạn chế thì hiện tại hắn đã hạ
thủ rồi.
"Thật sự là kỳ quái."
Vì sao trước đó hắn không phát hiện được linh hồn
của vị bác sĩ này mỹ vị như vậy?
Mong muốn nuốt chửng linh hồn của Ôn Thời trong
hắn đang ngày càng tăng vọt.
Chủ nhân lâu đài cổ đành phải phát tiết dục vọng
của mình vào nơi khác, trong tay hắn đột nhiên xuất hiện một thanh quyền trượng.
Ôn Thời hoàn toàn thấy rõ thứ đã từng trực tiếp đâm xuyên qua mình, không phải
cây quyền trượng kim quang lóng lánh truyền thống, mà trông giống một ma trượng
được chế tác từ cổ thụ hơn, dáng mỏng manh, toàn bộ thân trượng bao trùm cổ đồng
kim sắc cũ kỹ, trên đỉnh khảm nạm một viên bảo thạch ngọc lục bảo rất khiêm tốn.
Lần này người bị đâm xuyên trái tim không còn là
quỷ xui xẻo Ôn Thời nữa, mà là cô dâu máu.
Quyền trượng không chút lưu tình chui thẳng vào
bộ ngực của ả ta.
Cô dâu máu lập tức ngã xuống, mái tóc dài cuộn
như rong biển rơi lả tả trên sàn nhà, thân thể mảnh khảnh có thêm một lỗ máu to
lớn, thôn phệ nguồn sinh mệnh còn sót lại.
Cho đến lúc sắp chết, nếu không nhìn vào khuôn mặt
bị trận pháp làm tổn hại thì cảm giác thân thể bị vỡ vụn đó thực sự là mỹ cảm.
Một ngày mới bắt đầu bằng việc mỗi ngày làm một
việc thiện. Ôn Thời quan tâm tiễn đưa người sắp chết, giơ chiếc khay bạc lên
trên mặt một cô dâu máu bên cạnh cậu: "Kỳ thật bây giờ cô vẫn rất đẹp."
Cô dâu máu mở to hai mắt, đây là cô dâu máu bị
đám Lạc Tiêu bắt được, cũng là cô dâu máu duy nhất không bị thiêu mắt. Trước
khi tiêu tán, ả ta đã nhìn vào vật phẩm phản quang trước mặt, con mắt đau đến mức
không nhịn được, khi thấy khuôn mặt bị trận pháp làm tổn thương thì càng thêm mất
tự nhiên, lập tức thống khổ nhíu chặt mày.
Ôn Thời: "Cho cô xem khí chất."
Không biết có phải là vì cậu có ma lực hay
không, mà trong phút chốc cô dâu máu giống như có thể nhìn thấy bản thân mình
trong con mắt của cậu, con mắt không nhúc nhích chút nào: "Đúng là...
Không tệ..."
Cô ta nhìn mình trên đó, đứt quãng nói một câu,
tuy chết không nhắm mắt nhưng trong ánh mắt có vẻ mừng rỡ. Ánh sáng rực rỡ lóe
lên, hài cốt cô dâu máu không còn, trên mặt đất chỉ còn lại tro tàn màu đen.
Ôn Thời dừng động tác thu hồi khay bạc lại.
Cậu nghe được âm thanh nhắc nhở của trò chơi——
"Ở phần cuối sinh mệnh của cô dâu máu, ngài
đã trấn an cô ấy, trong lương tâm cô ấy đã phát hiện và chúc phúc cho
ngài."
"Cô dâu máu cho rằng phụ nữ càng mỹ lệ sẽ
càng nguy hiểm, ngai không nên tới gần bọn họ."
'”Số hiệu người chơi: 460872
Danh hiệu: Chưa có
HP: 101(? ? ? )
Giá trị ký ức: 101(? ? ? )
Giá
trị mị lực: [-∞,89](? ? ? )
Chú thích: -∞ chỉ dành cho NPC đẹp hơn cô dâu
máu
A, mị lực của ngài thực sự là không thể cưỡng lại”
Đọc hai lần, xác định không nhìn lầm.
Giờ khắc này, Ôn Thời đột nhiên cảm thấy mấy cái
giá trị mị lực mất đi ở cánh đồng hoa nguyền rủa không hề đáng kể chút nào, cậu
thậm chí còn cảm thấy mất đi một chút cũng được, dù sao kết quả cuối cùng cũng
là vô tận.
Giá trị mị lực giống như là một con dao hai lưỡi,
tương lai có khả năng cậu sẽ phải đối mặt với hai loại tình huống, một là quái
vật bởi vì chán ghét mà nhắm vào mình, hai là sẽ chủ động rời xa mình.
Cũng không biết giới hạn cái đẹp so với cô dâu
máu của trò chơi là như thế nào.
Ôn Thời còn đang cân nhắc lợi hại thì chủ nhân
lâu đài cổ đã vô tình giơ quyền trượng lên, lấy đi tính mệnh của cô dâu máu còn
lại.
Theo Ôn Thời suy đoán, về mặt sức mạnh chủ nhân
lâu đài cổ chắc chắn là áp chế hẳn cô dâu máu, nhưng chỉ là vì trở ngại một loại
điều kiện hạn chế nào đó mà phải áp dụng một phương thức quanh co mới có thể giải
quyết được, cũng chính là dựa vào người chơi.
Mà sức mạnh người chơi rất khó đối kháng với nhiều
cô dâu máu như vậy, sự không chắc chắn gia tăng thật lớn, chuyện này gián tiếp
cho cô dâu máu một chút hi vọng sống.
Nhìn như vậy thì người chơi trông giống như là một
công cụ dạng người mà trò chơi dùng để cân bằng phó bản vậy.
Chủ nhân lâu đài cổ hờ hững nhìn vào đống tro
tàn trên mặt đất, ánh mắt rơi lên trên người Ôn Thời hai giây rồi mới đóng cửa
phòng lại.
"Năm trăm điểm tích lũy." Vào lúc cánh
cửa khép lại, Lạc Tiêu bỗng nhiên nói: "Nếu như cậu có thể nói cho tôi
biết tôi đã phát động quy tắc gì thì tôi sẽ chuyển cho cậu ."
Câu nói “cô không thể sống quá tối nay” mà lúc
trước Ôn Thời nói với cô, cô cũng chỉ cảm thấy đây là một lời uy hiếp.
Tuy là người đặt lợi ích lên đầu, nhưng lần này
Ôn Thời lại không để ý đến mà quay người về phòng của mình, nhẹ nhàng bỏ lại một
câu.
"Tài trí của cô nên dùng vào việc giải mã
quy tắc đi, ví dụ như bắt nguồn từ việc sợ hãi khi thấy rõ dung mạo của
mình, cô dâu máu rất sợ đồ vật phản quang vậy."
Lạc Tiêu cũng không thèm để ý đến mấy lời này,
cô chỉ muốn xác định xem mình có vi phạm quy định hay không.
Ôn Thời lắc đầu.
Sự khôn khéo của người này đều dùng vào việc
tính toán người chơi khác rồi.
Nhìn thấy cậu không để ý đến mình, Lạc Tiêu đuổi
theo, giơ tay phải kéo lấy cánh tay của đối phương: "Cậu chờ một
chút."
Ôn Thời vượt lên trước vì đã dự đoán được động
tác của Lạc Tiêu, trực tiếp tránh né tiếp xúc, cảm giác trầm trầm trong con mắt
ở trong bóng tối mang tới cảm giác đè nén không khác gì chủ nhân lâu đài cổ. Lạc
Tiêu hơi chật vật lui lại hai bước, lúc lấy lại tinh thần mới thầm mắng mình sao
có thể rụt rè ở trước mặt một người mới như vậy thì Ôn Thời đã đi xa.
Bành Lộ cũng đi rồi, hiển nhiên là không muốn
dây vào.
Lạc Tiêu chạy tới phòng mà Bành Lộ ở, đứng bên
ngoài nặng nề gõ cửa: "Ngạc Tu chết có liên quan đến Ôn Thời, người kia
chính là kẻ có thù tất báo, nếu trước đó anh không làm gì cậu ta thì sau khi
tôi xảy ra chuyện sẽ đến phiên anh đó."
Cửa mở non nửa, nụ cười trên mặt Lạc Tiêu mới nở
rộ, sau một khắc nghe thấy Bành Lộ nói liền hoàn toàn cứng đờ.
"Tôi khuyên cô về sớm một chút, nhiệm vụ
chi nhánh đã kết thúc, hiện tại đi trên hành lang không an toàn đâu."
Nói xong, Bành Lộ liền đóng cửa lại.