Không hiểu sao lại bị thêm vào danh sách đen ám
sát, dù Lạc Tiêu có bình tĩnh đến mức nào thì cũng không thể kiểm soát được
cơn tức giận.
Cô không nguyện ý thừa nhận, đây là sự sợ hãi xuất
phát từ trong tiềm thức. Cô lần đầu cảm giác được sự sợ hãi từ một người chơi mới,
từ khi Ngạc Tu chết hết thảy mọi việc liền dần dần thoát khỏi khống chế.
Sự sợ hãi có thể làm cho người ta mất thăng bằng,
Lạc Tiêu nhắm mắt lại, tận lực điều chỉnh tâm tình.
Bầu không khí rơi xuống điểm đóng băng.
Ba người đi đến phòng vẽ tranh dưới mặt đất.
Trên đường, có mấy lần Bành Lộ muốn nhắc đến
chuyện ở bệnh viện, bình thường người chơi cho dù có thân phận khác thì cũng sẽ
không cách chủ địa đồ quá xa, Bành Lộ cho rằng việc này rất không bình thường.
Nhưng mỗi lần mở miệng, hắn đều bị Ôn Thời ngắt lời.
Số lượng ngọn nến ở trong tầng hầm phải nhiều gấp
đôi ao máu, trần nhà thấp bé, mùi ẩm ướt âm u không ngừng tràn ngập xoang mũi.
Hai bên bức tường vô cùng dày, ở cuối con đường hẹp là một cái cổng vòm hình nửa
vòng tròn, trên cửa là một đống nấm mốc.
Không có khóa.
Ôn Thời nhíu mày, vậy có khác nào dựng ở trước cửa
một tấm bảng hoan nghênh tới trộm chứ.
Chủ nhân lâu đài cổ thật sự đã áp dụng nguyên tắc
ngày đêm không đóng cửa xuyên qua từng ngóc ngách ở đây.
Một bình thuốc màu bẩn thỉu được tùy tiện đặt ở
bên cạnh giá vẽ, gió thổi vào trong hốc tường khiến giấy vẽ thi nhau rung động.
Bành Lộ kiểm tra một chút, xác định đây chỉ là một bình thuốc màu bình thường.
Ôn Thời đi đến cạnh tủ thuốc màu mà quản gia nhắc
đến, ngăn tủ lớn hơn hẳn so với tưởng tượng, ước chừng cao hơn hai mét và vẫn
không có khóa, bên trong có tiếng cọt kẹt. Ôn Thời nghiêng người để mở cửa tủ,
một bóng đen xông ra, vì đã sớm có đề phòng nên cậu đã thuận lợi tránh được.
Con chuột nhỏ lớn chừng bàn tay bị quẳng mạnh xuống
đất, nửa bên da thối rữa tản ra mùi hôi thối, trong tủ chén còn có mấy con chuột
nữa. Toàn thân trên dưới không có một khối thịt nào là bình thường, ở trên lông
còn dính thuốc màu đỏ tươi.
Thân thể của con chuột hoàn toàn bị đông cứng,
Ôn Thời phán đoán là âm khí nhập thể . Cậu từng uống rượu đỏ trộn thêm thuốc
màu, lúc đó cũng bị phán định là âm khí nhập thể.
Mấy con chuột thì còn ghê hơn cậu, vì quá đói
nên đã trực tiếp ôm hộp thuốc màu lên uống.
Ôn Thời đột nhiên nghĩ đến bốn chữ: Câu cá chấp
pháp.
Chủ nhân lâu đài cổ có sức mạnh rất cường đại,
nhưng lại bị hạn chế, dù hắn muốn giết người thì cũng không thể tùy tiện giết.
Cái thân phận "Kẻ trộm" này đủ để hắn
ra tay xử lý.
Cô dâu máu chỉ cần không ngốc thì cũng biết được
hậu quả của việc trộm thuốc màu, nhưng cô ta vẫn không cự tuyệt được sự dụ hoặc
từ những hộp thuốc màu đó. Nhưng mà cô ta rất thông minh nên chỉ đem đi chút
ít, không đến mức khiến chủ nhân lâu đài cổ phải trực tiếp xuất thủ, cho nên mới
tìm quản gia để phát nhiệm vụ.
Đã xác định được cô dâu máu sẽ đến nơi đây để trộm
thuốc màu, đương nhiên là phải sớm bố trí.
Bành Lộ bảo Lạc Tiêu đi lấy một bát nước sạch
dùng để chế nước bùa, chuẩn bị rót vào trong thuốc màu. Chỉ cần cô dâu máu sử dụng
thuốc màu thì sẽ bị suy yếu sức mạnh.
Lạc Tiêu trở về rất nhanh, Bành Lộ đã hoàn thành
công việc ban đầu, đồ vật đều đã chuẩn bị toàn diện. Hắn cần hoàn thành một
cái Hàng Ma trận thật lớn, Lạc Tiêu đứng ở sau lưng hắn, cẩn thận rắc thuốc bột
theo mép kẻ, thuốc bột bị hấp thu xong thì đường kẻ trận pháp lóe lên một cái rồi
lập tức chìm vào lòng đất.
Thủ đoạn của người chơi có kinh nghiệm thật là
đáng kinh ngạc.
"Trong cùng nhiệm vụ, trò chơi sẽ căn cứ
vào trình độ người cống hiến để tiến hành kết toán." Vẽ trận pháp rất hao
tổn tinh lực, cộng thêm việc bị râu quai nón gây tổn thương không nhẹ nên lúc
này sắc mặt Bành Lộ tái nhợt giống là một trang giấy. Sau đó hắn đốt lá bùa,
cho tro tàn vào nước khuấy đều rồi trộn với thuốc màu.
Ngụ ý, dù Ôn Thời có nhận nhiệm vụ thì cũng
không mang đến nhiều tác dụng.
Đây là bậc thang cuối cùng mà Bành Lộ dành cho
Ôn Thời, nếu như Ôn Thời giải thích rõ ràng về chân tướng của danh sách ám sát
thì hắn có thể đem một phần công việc cho đối phương làm.
Ôn Thời tựa ở trên tường, nhíu mày: "Nếu
tôi không gia nhập mà lại phá hoại thì sao?"
"Cứ thử xem." Bành Lộ cổ vũ, dường như
hoàn toàn không lo lắng về điểm ấy.
Ôn Thời bình tĩnh nhìn hắn mấy giây, sau đó đột
nhiên cười, quay người rời khỏi phòng vẽ tranh. Nước sạch không đủ dùng, Lạc
Tiêu cũng đi theo cậu ra. Vì đã vạch mặt nên không ai bắt chuyện với ai.
Mục đích của cả hai đều là phòng bếp, Ôn Thời
kiên nhẫn hỏi thăm đầu bếp có cần giúp một tay hay không. Lạc Tiêu bí mật quan
sát cũng mất hứng thú, biết là cậu đang muốn thu hoạch các quy tắc tử vong liên
quan đến đồ ăn.
Sau khi Lạc Tiêu đi, khóe miệng Ôn Thời liền
cong lên.
Cậu rất vui, thật sự rất rất vui.
Ôn Thời có thể lờ mờ ngửi được dị hương trên
người mình, một mùi hương như có như không, người chơi và NPC bình thường hình
như là không cảm giác được. Nhưng từ thái độ của chủ nhân lâu đài cổ và râu
quai nón thì cũng có thể thấy được NPC rất là nhạy cảm với mùi thơm này, cô dâu
máu có thể cũng sẽ không ngoại lệ.
Nếu như mình ngồi chờ ở gần phòng vẽ thì chắc chắn
sẽ bị phát hiện.
"Cô dâu máu không chỉ có một."
Thủ đoạn của đám người Lạc Tiêu dù có lợi hại
hơn nữa thì cũng không thể nào giải quyết toàn bộ được.
Bởi vì biến thành nhiệm vụ nhiều người nên độ
khó nhiệm vụ cũng sẽ gia tăng, nếu không trong thông tin nhiệm vụ cũng sẽ
không nhắc nhở bọn họ phải hợp tác, phương án tốt nhất không thể nghi ngờ là có
một người dụ hết cô dâu máu đi.
Tên người chơi nam kia có vẻ chính là một người
am hiểu chuyển vận, lại còn biết vẽ trận pháp, cho nên thích hợp để giữ lại. Lạc
Tiêu tinh thông tính toán, sẽ không nguyện ý mạo hiểm dẫn quái. Cuối cùng một
điều là cả hai người đều bị râu quai nón làm bị thương không nhẹ.
Ở trong loại tình huống này, bọn họ chắc chắn sẽ
tìm cách chuyển hướng rắc rối, ví dụ như để cho mình gánh chịu 'trách nhiệm' .
"Cố lên." Ôn Thời yên lặng động viên bọn
họ: "Nhất định phải dẫn thành công."
Chỉ cần có thể khiến cho cô dâu máu chủ động tới
tìm mình thì sự tình phía sau sẽ đơn giản hơn rất nhiều.
Trong lúc Ôn Thời ở phòng bếp bận rộn thì một
con chuột bạch đang lén lút hoạt động.
Nếu như Ôn Thời ở đây, nhất định có thể nhận
ra con chuột bạch này, lúc ở phòng đọc sách Lạc Tiêu đã từng sử dụng nó để tìm
cuốn sách “Mỹ nữ và dã thú”.
Con chuột bạch từ cửa sổ thuận lợi bò vào trong phòng
của Ôn Thời, nó giống như là một con chó cảnh sát cỡ nhỏ, nằm rạp trên mặt đất
cẩn thận tìm kiếm mọi ngóc ngách, cuối cùng ở gần giường tìm được một sợi tóc.
Cái đuôi cuốn lên sợi tóc, chuột bạch nhanh
chóng chạy về giao nộp.
Lạc Tiêu vẫn đang giúp ẩn tàng trận pháp xuống đất,
chuột bạch leo lên bờ vai của nàng, khoe khoang kết quả thành công của nó.
Lạc Tiêu lấy một con búp bê nhỏ bằng vải, buổi tối
chỉ cần lấy mái tóc nhét vào trong miệng búp bê là được.
Kỹ năng của cô là "Vải nghệ", chỉ cần
tập hợp đủ vật phẩm thì sẽ có xác suất cao chế tạo thành công ra "Búp bê tập
kích", tên như ý nghĩa, đây chính là một loại đạo cụ hấp dẫn thù hận của
quái vật. "Búp bê tập kích" chỉ nhằm vào tràng cảnh đặc biệt, ví dụ như
trong trường hợp không xúc phạm quy tắc, song phương bất ngờ cùng bị quái vật
truy sát, hoặc là nhận cùng một nhiệm vụ, một bên khác sẽ trở thành mục tiêu tấn
công ưu tiên của quái vật.
Bành Lộ lạnh nhạt nói: "Đây không phải
trình độ vải nghệ cao nhất của cô."
Kỹ năng của Lạc Tiêu từ lâu đã bị bại lộ, đối với
các người chơi cũng không phải bí mật gì.
Lạc Tiêu: "Đủ sử dụng."
Bành Lộ lắc đầu: "Cô quên một chuyện, chủ
nhân lâu đài cổ tối nay sẽ tiếp tục chỉ định tìm kiếm cô dâu thật."
Tay cầm búp bê của Lạc Tiêu cứng đờ, giả dụ Bùi
Ôn Vi có thể sống sót sau trận đuổi giết, không có tang sự, thì những người bị
chỉ định sẽ phải xong đời.
Cô có một con búp bê có thể hấp dẫn cừu hận, số
lần sử dụng không có hạn chế, nhưng đó là phù bảo mệnh.
Lạc Tiêu nhíu mày: "Đầu tiên, một người mới
không thể nào trốn khỏi sự truy sát của cô dâu máu; tiếp theo sau khi nhiệm vụ
đặc thù hoàn thành thì sẽ có nhiệm vụ chính tuyến phản hồi, việc tìm được cô
dâu thật cũng không khó lắm. Một phần vạn xác suất này không đáng để tôi lãng
phí hai con "Búp bê tập kích"."
Bành Lộ: "Vậy tùy cô."
Dù sao thì giá trị vận may của hắn cũng cao hơn
đối phương một bậc, cho dù chủ nhân lâu đài cổ có chỉ định thì xác suất đến
phiên hắn sẽ thấp hơn rất nhiều so với đến phiên Lạc Tiêu.
Lạc Tiêu đắn đo một lát, sau đó mới nói:
"Lui một vạn bước mà nói thì tối nay chủ nhân lâu đài cổ rất có thể cũng
sẽ chỉ định Bùi Ôn Vi."
Bành Lộ: "Đầu óc của cô bị lừa đá à?"
"..."
"Bùi Ôn Vi có thân phận bác sĩ, không cần
dùng thủ đoạn gì đặc biệt, bởi vì chưa đến cuối cùng chủ nhân lâu đài cổ sẽ
không điểm đến hắn."
Đây là màu sắc tự vệ tốt nhất đối với người mới
trong tàn cuộc.
Nếu như không phải không còn cách nào khác, Bành
Lộ vốn dĩ cũng không muốn dính vào Lạc Tiêu, người này chủ yếu là khôn vặt, ví
dụ như cô ta có thể nghĩ đến việc chặn nhiệm vụ, nhưng lại thiếu sức phán
đoán ở những việc lớn.
Lạc Tiêu cắn răng một cái, kịp thời nhận ra
không nên dựa vào may mắn, cuối cùng lại lấy ra "Búp bê tập kích" cao
cấp.
Chủ nhân lâu đài cổ sẽ có mặt vào cả hai buổi
sáng và tối, đó đều là những trường hợp nguy hiểm mà trong một ngày người chơi
không thể trốn tránh.
Nhất là bữa tối.
Tối nay còn có một trận chiến phải đánh, trên
bàn dù có đồ ăn mỹ vị thì cũng không khiến người ngồi trên bàn thèm ăn chút
nào. Ánh mắt Lạc Tiêu thỉnh thoảng nhìn về phía cửa, ngờ vực Ôn Thời vì sao còn
chưa tới.
Bành Lộ cũng nhíu mày.
Người mới này không thể ngốc đến mức vắng mặt
vào bữa tối được.
Tiếng gì vậy?
Vừa nghiêng đầu, phát hiện bên cửa sổ có một
khuôn mặt, gương mặt dù tuấn mỹ thế nào thì cũng trông rất đáng sợ dưới ánh
trăng mờ ảo như vậy.
"Cửa, cửa khóa rồi." Cửa sổ không mở,
tiếng nói thanh tịnh miễn cưỡng truyền vào được một chút.
Cách đây không lâu, Ôn Thời ra ngoài ẩn giấu vài
thứ, khi trở về, liền phát hiện không vào được.
"Bác sĩ Yaren."
Mẹ kiếp!
Giọng nói của quản gia đột nhiên vang lên ở phía
sau, Ôn Thời giật nảy mình, thiếu chút nữa đã ra tay đấm ông ta.
Trên bãi cỏ chẳng biết lúc nào lại bày ra một
bàn ăn nhỏ, phía trên đặt mấy món ăn, quản gia mở miệng nói: "Chủ nhân
nói, tối nay ngài ..."
Mấy chữ đằng sau quá nhỏ, Ôn Thời không nghe rõ:
"Cái gì?"
Quản gia cất cao giọng: "Tối nay sẽ đi dã
ngoại!"
"?"
Trong khi quản gia nói chuyện, màn cửa trong
phòng ăn bị kéo lên, bịt kín cánh cửa sổ duy nhất.
Ôn Thời còn có ý định khiến tên bá tước kia phải
trải qua quá trình kết hạt giống để trả thù thống khổ bị xuyên tim lúc trước,
không ngờ đối phương lại không muốn cùng bàn với cậu.
Giao phó xong, quản gia liền đi, hôm nay ông ta
cảm thấy không thoải mái nên muốn về nghỉ ngơi sớm một chút.
"Cho tôi đi vào được không?" Ôn Thời
chưa từ bỏ ý định mở cửa sổ.
Không ai phản ứng cậu.
Ôn Thời đưa mắt nhìn bàn ăn phía xa, ngoại trừ
gió đêm thì không còn một ai.
"Có ai giám sát tôi ăn cơm không?"
Trong đồ ăn chứa quy tắc tử vong đó.
"Không có bất kỳ ai sao?"
Giọng nói phiêu tán trong không khí, ánh trăng
chiếu vào vai cậu, xác thực không có bất kỳ ai.
Ôn Thời nhận mệnh đi về phía bàn ăn, cuối cùng
ngồi ở trên bàn ăn cô độc.
Lạc Tiêu và Bành Lộ còn đang cẩn thận chọn đồ
có thể ăn, Lạc Tiêu không có cách tập trung lực chú ý được. Chủ nhân lâu đài
cổ rõ ràng không chào đón Bùi Ôn Vi, nhưng hắn cũng không chỉ định đối phương
tìm cô dâu thật, mà ngược lại còn đuổi cậu ta ra ngoài, coi cậu ta giống như là
virus vậy.
Cô vẫn không biết, cho dù chủ nhân lâu đài cổ có
ghét Ôn Thời đến đâu thì cũng không thể nào chỉ định đối phương.
Bởi vì có ai lại để cho cô dâu của mình đến gần
một 'cỗ máy thụ phấn biết đi' cơ chứ ?
"Các vị khách, ta cần nhờ các ngươi giúp ta
tìm kiếm cô dâu hoàn mỹ nhất." Chủ nhân lâu đài cổ khẽ mở miệng, lưỡi hắn
tựa như là cái lưỡi rắn, mỗi một chữ đều mang độc.
Hắn chỉ định Lạc Tiêu.
"Hơn nữa, làm phiền các ngươi ngồi xa một
chút."
Chủ nhân lâu đài cổ chỉ vào cái bàn dài cuối
cùng.
Hai người kia ban ngày từng có tiếp xúc với bác
sĩ Yaren, nên cũng coi như là không còn trong sạch nữa.
Lạc Tiêu và Bành Lộ lộ vẻ mặt không hiểu, nhưng
cũng đành chịu, chỉ có thể đi sang đó ngồi.
Từ lúc bắt đầu ăn đến giờ, tâm trạng Lạc Tiêu vẫn
luôn bồn chồn.
Có một số việc một khi thoát khỏi khống chế thì
chắc chắn sẽ xảy ra thay đổi.
Bành Lộ không thể không trấn an cô, thấp giọng
nói: "Việc đã đến nước này, nhiệm vụ buổi tối quan trọng, nếu vận khí tốt
nói không chừng chúng ta có thể đồng thời tìm được manh mối và nghênh đón
tang sự."
Lạc Tiêu hít sâu một hơi, không sai, nếu kế hoạch
thuận lợi, bọn họ còn có thể kéo dài thêm một ngày, manh mối tối nay cực kỳ
quan trọng.
Sau khi bữa tối kết thúc, cánh cửa lâu đài cổ lại
được mở ra.
Ôn Thời không vội ra ngoài, một mình cậu ngồi
trên bàn ăn, nghịch ngợm bộ đồ ăn.
Một lát sau, cậu nhẹ giọng nỉ non một câu:
"Như vậy cũng tốt."
Vốn dĩ Ôn Thời còn cho rằng, nếu như đám Lạc
Tiêu không thể dẫn cô dâu máu về phía bên mình thì cậu cũng chỉ có thể áp dụng
chiến thuật quanh co. Giống như bây giờ, người bị chỉ định tìm kiếm cô dâu nhất
định sẽ không tiếc bất cứ giá nào để lâu đài cổ xảy ra tang sự.
Lần ngồi xuống này trực tiếp đến nửa đêm.
Gió đêm càng ngày càng lạnh, Ôn Thời lấy đồ giấu
trong lùm cây ra, tiếp tục làm công tác chuẩn bị.
Cửa vào tầng hầm không xa lâu đài cổ lắm.
Bành Lộ và Lạc Tiêu đã sớm ngồi chờ ở chỗ này.
Ngoại trừ người chơi không thể không làm nhiệm vụ
thì không ai nguyện ý ra ngoài hoạt động vào lúc này cả, tất cả mọi thứ ở lâu
đài cổ đều được khởi động vào ban đêm, những hạt tròn trên tường cảm giác như
là lỗ hổng để cho quái vật hô hấp.
Đợi khoảng hai mươi phút, dưới lòng đất đột
nhiên truyền đến một tiếng kêu sắc nhọn.
Tiếng kêu thảm kèm theo những tiếng vang kỳ lạ,
sau khi không khí dần dần yên tĩnh Bành Lộ liền làm động tác ra hiệu có thể xuống
dưới.
Hành lang dài hẹp càng về đêm càng lạnh lẽo và ẩm
ướt, trên đỉnh đầu thỉnh thoảng sẽ có giọt nước ngưng kết nhỏ xuống, trong đó
có một giọt rơi vào cổ của Bành Lộ, khiến hắn lạnh đến run người.
Cửa phòng vẽ tranh khép hờ, xuyên thấu qua khe cửa
khép hờ, Bành Lộ mượn ánh nến trên hành lang để nhìn vào trong.
Trận pháp đã có tác dụng.
Một bàn tay gầy guộc đặt lên trên tủ thuốc màu,
nửa người cô dâu máu đã rời vào Hàng Ma trận, cổ của ả ta bị kéo dài vô tận muốn
thoát ra khỏi Hàng Ma trận này.
Cảm nhận được khí tức người sống, cô dâu máu
dùng sức quay cái cổ lại. Bành Lộ trực tiếp đối diện với ánh mắt của ả ta, lập
tức thấy được một dung nhan dọa người. Trên khóe miệng của đối phương còn dính
thuốc màu màu đỏ, nửa bên bờ môi nhìn như phù thủy, lưu lại vết thối rữa.
Bành Lộ lấy vũ khí ra, là một cái cờ có màu đen
phía trên in cổ văn khó hiểu, có tác dụng dẫn độ vong linh. Hắn đang định vung
cờ thì một trận gió giải nguy thổi tới làm mấy ngọn nến bên trong đều bị dập tắt.
Lạc Tiêu vội chạy tới bảo vệ ngọn nến cuối cùng.
Nhưng mà ngọn gió này như có linh khí, quần áo Lạc
Tiêu bị thổi bay lên, chỉ có thể trơ mắt nhìn ánh lửa cuối cùng bị dập tắt.
Toàn bộ tầng hầm lâm vào một vùng tăm tối.
Trong bóng tối, không gian trong phòng trở nên
chật chội.