Ôn Thời cũng không dám tiến đến quá gần, cậu
đương nhiên vẫn sợ râu quai nón ném cái móc sắt đến giống như trước đó.
Nếu vậy thì cậu chết quá oan uổng rồi.
Râu quai nón cũng lo lắng một đòn không trúng,
như vậy lão sẽ phải đi vào trong cánh đồng hoa để lấy móc sắt, đây là việc mà
lão không muốn trải qua.
Trong khi Ôn Thời còn có vài mét nữa là ra khỏi
cánh đồng hoa thì chủ nhân lâu đài cổ và râu quai nón đã lùi lại mấy trăm mét.
Sự kiên nhẫn của chủ nhân lâu đài cổ gần như sắp
bị Ôn Thời san bằng, hắn cũng hạ tối hậu thư: "Nếu như ngươi dám hủy hoại
một đóa hoa nào nữa..."
Ôn Thời biết mình sắp dẫm lên ranh giới cuối
cùng của đối phương, nếu như không phải lo lắng cho cánh đồng hoa này thì chủ
nhân lâu đài cổ chỉ sợ đã sớm động thủ.
Cho nên nhân lúc hắn chưa kịp nói xong, cậu liền
cho họ thấy lập trường của mình: "Bảo vệ hoa cỏ, người người đều có trách
nhiệm."
Một trong những nguyên nhân chính khiến chủ nhân
lâu đài cổ kiêng kị là vận khí kỳ lạ của Ôn Thời, bởi cậu liên tục phá hủy mấy
đóa hoa mà đều không xảy ra chuyện. Nếu tiếp tục như vậy nữa, nói không chừng đối
phương sẽ có thể hái thêm được một đóa hoa đẹp.
Ôn Thời cần kiên trì thêm bảy phút nữa, trước
tiên phải sống sót rời khỏi mê cung đã. Về phần kế hoạch thụ phấn, ra ngoài cậu
sẽ suy nghĩ thêm.
Ngay vào lúc mây sắp tan, ánh trăng sắp sáng, hầu
nam đột nhiên vọt lên. Cùng lòng trung thành với bá tước và sự phẫn nộ khi vườn
hoa bị phá hư, anh ta không hề để ý an nguy mà kéo cánh tay Ôn Thời lại.
"Chủ nhân, tôi đã giúp ngài bắt được hắn!"
Ôn Thời sửng sốt một chút nhưng không tránh né,
còn trở tay chạm vào mu bàn tay của hầu nam hai lần.
Hầu nam nổi da gà khắp người: "Chủ nhân,
mau tới đi!"
Tất cả ý chí của anh ta đều dùng để chống lại cảm
xúc muốn hái hoa nên gần như không có dư lực mà sử dụng cái kéo vàng. Hiện tại
toàn bộ sức lực đều nhờ vào một cỗ khí chống đỡ, nhưng mà trước mắt cũng sắp
không chịu nổi rồi.
Hầu nam hòa toàn không nhận ra những chỗ bị Ôn
Thời đụng vào đều xuất hiện phấn hoa màu vàng nhạt, trên bề mặt có một chút xíu
tia sáng chiếu vào trở nên sáng lấp lánh.
Khi phấn hoa dần dần bị làn da hấp thu, ánh mắt
hầu nam lâm vào mê mang.
Ôn Thời thăm dò hỏi: "Cảm giác như
nào?"
"Muốn, muốn sinh con."
Nói xong, hầu nam bỗng nhiên lắc đầu, tức giận mắng:
"Anh sử dụng yêu thuật gì với tôi?"
Anh ta dùng sức nắm lấy cánh tay Ôn Thời, dường
như muốn ném cho bá tước từ xa: "Chủ nhân, nhanh!"
Ôn Thời vẻ mặt phức tạp: "... Có được anh
là phúc khí của hắn."
Chủ nhân lâu đài cổ căm ghét phất tay xua tan
hương vị ngọt ngào trong không khí, không để ý đến việc hầu nam hò hét, quay
người rời đi.
Xác định là hắn muốn đi, Ôn Thời bước ra một bước
khỏi cánh đồng hoa nguyền rủa, sau đó cũng kéo cả hầu nam ra ngoài.
Xúc động hái hoa bỗng nhiên biến mất, thần trí
khôi phục lại, hầu nam đang gào to chợt ngẩn người, không hiểu vì sao đối
phương lại cứu mình.
Kéo vàng đang ở trên mặt đất, chỉ cần anh ta muốn
thì bất cứ lúc nào cũng có cơ hội phản kích.
Ôn Thời liếc mắt nhìn cánh đồng hoa, gương mặt lạnh
lùng nói: "Phải bảo vệ hoa cỏ, bỏ mặc anh ở bên trong hái hoa thì không tốt
lắm."
Trong lòng: Nói nhảm.
Anh mà chết thì ai sẽ gieo hạt giống!
Bốn bỏ năm lên, hạt giống là sinh mệnh, cũng là
hoa cỏ, cậu cũng không nói dối.
Hơn nữa hầu nam vừa mới tiến vào cánh đồng hoa,
hiện tại vẻ mặt còn có chút mê ly. Nếu anh ta muốn hạ sát thủ thì Ôn Thời cũng
có cơ hội chạy.
Vì không đi quá xa nên chủ nhân lâu đài cổ hình
như cũng biết ở sau xảy ra chuyện gì, sau khi Ôn Thời lựa chọn cứu hầu nam thì
sát khí trong mắt hắn mới chính thức giảm đi.
'03:23 "
Thời gian còn lại không nhiều, Ôn Thời bắt đầu
đi ra bên ngoài mê cung.
Chỗ mà cậu xuất hiện, con kiến về động, bầy rắn
chạy trốn, trên bầu trời quạ đen bay cực nhanh như có gắn động cơ, rất đông và
nguy hiểm.
"Xem ra nhận thức về nguy hiểm của động vật
thực sự là một loại bản năng."
Ôn Thời đột nhiên cảm thấy hứng thú đối với
ngành sinh vật học.
Cậu đột nhiên làm mặt quỷ với bức tường làm đám
rắn trốn càng nhanh hơn, Ôn Thời trả thù xong liền cảm thấy thật vui sướng. Một
giây sau ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Đường Yến đứng ở cuối con đường, nụ cười càn rỡ
dần dần chuyển thành nụ cười chột dạ.
Tạ Đường Yến phủi tay: "Làm rất tốt, còn
biết lừa gạt tỷ tỷ rồi, đệ thật đúng là hiếu thuận."
Ôn Thời ho nhẹ một tiếng, quyết định không sửa lời
của cô vào lúc này.
"Xin hãy nghe đệ giải thích." Ôn Thời:
"Mặc dù đệ muốn tạm thời nhốt tỷ ở trong mê cung, nhưng điều đó không phải
bắt nguồn từ việc đệ muốn hi sinh thân mình, mà thuần túy là vì đệ cảm thấy
chúng ta không cần phải cùng mạo hiểm..."
Nếu như sức mạnh của Tạ Đường Yến vẫn còn thì Ôn
Thời đương nhiên sẽ không đá văng trợ lực này, nhưng vấn đề là cô hiện tại
không có gì cả. Hơn nữa, đây chính là người duy nhất không hại cậu từ lúc cậu
tiến vào trò chơi, lý trí Ôn Thời liền nhắc nhở cậu phải tận lực bảo hộ cho người
này.
Nhưng nhìn ánh mắt của Tạ Đường Yến, Ôn Thời cảm
thấy có lẽ sự bảo hộ của mình sẽ phải đổi lấy một trận đánh.
Lúc Ôn Thời chuẩn bị tiếp tục nói lý, Tạ Đường
Yến liền nhíu mày nói: "Đệ dừng lại đi."
"Tỷ tỷ."
Tạ Đường Yến cầm kiếm chỉ hắn: "Không được
qua đây."
"..." Sao bảo là người thân mà?
Ôn Thời âm thầm buồn bã trong 0.003 giây, sau đó
mới nhớ ra mình hiện tại là một cỗ máy phấn hoa biết đi.
Tự giác duy trì một khoảng cách an toàn, Ôn Thời
mới nghiêm túc điều tra nghiên cứu: "Tỷ tỷ, tỷ có thể cảm giác được không
đúng?"
Tạ Đường Yến gật đầu.
Lúc Ôn Thời đến gần, cô có cảm giác như đang say
rượu, giống như bị dược vật xâm chiếm đại não ý đồ điều khiển ý chí của cô.
Ôn Thời như có điều suy nghĩ. Người cường đại đối
với nguy hiểm xem ra cũng có bản năng phản ứng, về sau nếu như phải đánh lén một
người chơi mạnh hơn mình hoặc là NPC thì thủ đoạn càng phải mịt mờ càng tốt.
Mà khoan, tại sao mình lại nghĩ đến việc đối đầu
với người mạnh hơn mình?
"Ta né đây."
Ôn Thời vẻ mặt tuyệt vọng, đang bình thường, vì
sao lại đột nhiên muốn né?
"Trước khi khôi phục thực lực, ta sẽ không
đi vào lâu đài cổ." Tạ Đường Yến mở miệng nói: "Thừa dịp đó, đệ có thể
đi thu thập danh sách những người muốn ám sát."
"..." Đã tìm được nguyên nhân muốn né.
Ôn Thời nhấn mạnh mấy điểm: "Phạm vi hoạt động
không được vượt quá đèn đường bên ngoài lâu đài cổ, nếu ở trong mê cung thì
tránh gặp hầu nam, thấy cánh đồng hoa không nên tới gần."
Chỉ cần không gặp chính diện thì "tiểu hồ
lô "cậu đưa cho đối phương cũng đủ để cho Tạ Đường Yến tránh khỏi sự chú ý
của hầu nam.
So sánh chung quanh lâu đài cổ thì ở trong mê
cung chính là lựa chọn tốt nhất.
Xác định đã giao phó đúng chỗ, Ôn Thời bèn đi ra
ngoài mê cung.
Hoa lựu đột biến không phải là không còn tác dụng
nào khác, từ khi đụng vào nó, Ôn Thời giống như được lắp đặt thêm GPS, hương
hoa còn chỉ dẫn cậu đi theo con đường ngắn nhất để thoát ra.
Khi thấy quản gia đang chạy theo hướng này, Lạc
Tiêu chủ động nghênh đón. Bọn họ đã ở lâu đài cổ được một thời gian, biết quản
gia về cơ bản không quan tâm đến chuyện của mê cung nên sẽ không vô duyên vô cớ
xuất hiện.
Hai bên tiến hành năm sáu phút giao lưu vớ vẩn,
quản gia đã mất kiên nhẫn: "Tôi có việc gấp muốn nhờ bác sĩ Yaren giúp một
tay, không thể nói chuyện phiếm với hai vị được."
Tay không bắt sói quả nhiên rất khó, Lạc Tiêu thở
dài, đành phải bỏ ra mấy điểm tích lũy mua một đạo cụ mê hoặc, tiếp tục mở miệng
lần nữa: "Bên bác sĩ Yaren xảy ra một vài tình huống, bọn ta cũng có thể cống
hiến sức lực."
Dưới tác dụng của đạo cụ, quản gia hơi chần chờ.
Lạc Tiêu: "Không tin có thể hỏi bọn họ."
Bành Lộ giúp gọi hầu nữ tới.
Hầu nữ thành thật nói: "Tôi nhìn thấy bác
sĩ Yaren chạy vào mê cung, viện trưởng bệnh viện Frank đuổi theo phía sau, bọn
họ đang thử nghiệm một loại liệu pháp rất mới."
Quản gia trầm mặc một chút, cảnh tượng này nghe
chẳng giống trị liệu chút nào.
Lạc Tiêu thêm dầu vào lửa: "Bác sĩ Yaren gặp
phải phiền phức, ốc còn không mang nổi mình ốc."
Đây mới là điểm quan trọng nhất, muốn khiến NPC
hoài nghi với năng lực người làm nhiệm vụ.
"Ba giây, một giây..." Ôn Thời cũng bắt
đầu đếm ngược cho mình. Khi một giây đếm ngược cuối cùng kết thúc, không có
thông báo nhắc nhở, không có cái gì.
Chẳng lẽ phải ra bên ngoài mê cung thì mới có
thể phát động?
Đoạn đường cuối cùng, cậu đã bắt đầu chạy.
Chạy nhanh ra ngoài, Ôn Thời phải thắng gấp.
Râu quai nón nhìn chằm chằm vào cậu: "Xe ngựa
đang chờ ở bên ngoài."
Ôn Thời có điên mới đi cùng lão trở về, vừa lên
xe ngựa, đầu của cậu chắc chắn không còn để về đến bệnh viện.
Râu quai nón vốn định núp ở trong bóng tối đâm
sau lưng cậu, nhưng trước khi Ôn Thời đến gần thì hương vị ngọt ngào kia đã nhẹ
nhàng tới trước. Chỗ thịt ở lòng bàn tay râu quai nón bị ăn mòn đang trong trạng
thái thối nát, vết thương vô cùng nhạy cảm với phấn hoa khiến cho lão ta không
dám áp sát quá gần.
Ôn Thời tiến, lão liền lùi.
Ôn Thời chê cười nói: "Tôi ở chỗ này còn có
chuyện chưa làm xong."
Râu quai nón nghe cậu bịa chuyện.
Ôn Thời chột dạ đưa mắt nhìn xung quanh, thấy được
ở bên ngoài lâu đài cổ, quản gia đang nói chuyện với hai người chơi còn lại.
Hầu nữ đi rồi, nơi đó chỉ còn lại ba người đứng ở
hướng dẫn vào mê cung nên vô cùng dễ thấy.
Nụ cười Ôn Thời biến mất.
Trò chơi có thể lừa dối người chơi, nhưng sẽ
không nói dối. Nó ám chỉ Ôn Thời nếu kiên trì một giờ sẽ có khả năng chuyển biến
tốt chứ không nói khả năng chuyển biến tốt nhất định sẽ nhắm thẳng vào người cậu.
Có người muốn hái quả đào của cậu.
Chuyện này có thể chịu đựng được không?
Ôn Thời híp híp mắt: "Quản gia nhất định
đang có chuyện tìm tôi, tôi phải đi tìm ông ấy."
Râu quai nón nhìn thấy tình hình bên kia bèn nhếch
môi cười: "Được, tôi đi cùng cậu."
Nói là đi.
Giữa hai bên giống như là cách nhau một dải ngân
hà.
Ôn Thời đi đến chỗ quản gia trước.
Nhìn thấy cậu tới, tâm trạng của Lạc Tiêu và
Bành Lộ không hề thay đổi, dù sao bọn họ cũng đã thành công nhận nhiệm vụ.
Ôn Thời không chất vấn hai người này, nói thẳng
là hỏi thăm quản gia: "Tôi dự tính sẽ rời khỏi đây muộn một chút, nếu như
ngài có gì cần tôi giúp một tay thì tôi có thể cống hiến sức lực."
Câu nói của cậu quá ngay thẳng, dưới tình huống
bình thường, nhân vật đóng vai sẽ bị trừ điểm, nhưng mà Ôn Thời tự nhận là mình
không còn điểm để trừ nữa rồi.
Quản gia lắc đầu: "Đã không còn gì nữa."
Ôn Thời nhìn thoáng qua Lạc Tiêu và Bành Lộ, Lạc
Tiêu tỏ vẻ như là không có gì xảy ra, còn cười với cậu một cái.
Ôn Thời vẫn tiếp tục nói: "Xảy ra chút bất
ngờ, hôm nay quá mức thất thố, làm ơn để cho tôi làm cái gì đó đại biểu cho áy
náy của bệnh viện Frank."
Quản gia bất đắc dĩ nói: "Tình trạng của cậu
nhìn qua không tốt lắm."
Ôn Thời cũng biết mình bây giờ rất chật vật.
Máu rắn tươi trên người cậu đã bị cây kéo vàng hấp
thu hết, nhưng vết máu vẫn không bởi vậy mà hoàn toàn biến mất. Toàn thân cậu
thì mồ hôi đầm đìa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay cả quanh vành tai cũng
đầy những vết máu khô.
Cảm thấy quản gia hoài nghi năng lực của mình,
Ôn Thời bèn cười. Chỉ thấy trên mặt cậu tỏ vẻ lo lắng, nhìn về phía Lạc Tiêu và
Bành Lộ, không hiểu sao lại đột nhiên hô lên: "Chạy mau!"
Nói xong, cậu liền chạy về phía trước.
Lạc Tiêu và Bành Lộ tỏ vẻ không hiểu với hành động
khó hiểu của Ôn Thời.
Lúc quay đầu, trước mặt đột nhiên xuất hiện một
người đàn ông khổng lồ cao hai mét.
Râu quai nón không nói câu nào, giơ tay, móc sắt
cào mạnh.
Máu tươi văng khắp nơi, con ngươi Lạc Tiêu rụt lại,
che bả vai vội vội vàng vàng lui lại. Bành Lộ cũng không khá hơn chút nào, đối
với râu quai nón mà nói, việc xé rách da thịt nhân loại dễ dàng tựa như xé một
trang giấy.
Móc sắt xoẹt qua bả vai Lạc Tiêu rồi rút ra, chỉ
sau khoảng hai giây đã lao về phía Bành Lộ chào hỏi.
Bọn họ hoàn toàn không ngờ được việc đối phương
đột nhiên tập kích mình, bình thường ban ngày là thời điểm an toàn, hơn nữa bọn
họ cũng không vi phạm bất kỳ quy tắc gì nên mới phản ứng chậm mất nửa nhịp.
Nhưng việc râu quai nón công kích bọn họ là rất
bình thường.
Hành động Ôn Thời nhắc nhở hai người chạy trốn
đã làm cho râu quai nón càng thêm kiên định rằng chứng cứ phạm tội được giao
cho bọn họ.
Đòn tấn công của râu quai nón chưa giết được người
nên lão vẫn còn muốn tiếp tục ra tay, nhưng lúc này, quản gia lại lớn tiếng
ngăn cản: "Ngài còn đối đãi với khách quý của lâu đài cổ thô lỗ như vậy
thì ta sẽ gọi đội thủ vệ."
Bắp thịt trên mặt râu quai nón co quắp lại, trước
khi đi còn cảnh cáo Lạc Tiêu và Bành Lộ: "Tay đừng duỗi quá dài."
Lạc Tiêu và Bành Lộ: "?"
Xác định râu quai nón đã rời đi, Ôn Thời lại đi
tới.
Lạc Tiêu tức giận nói: "Cậu đã làm cái
gì?"
Ôn Thời hùa theo nói: "Chắc là viện trưởng
trượt tay."
Trượt tay cái con khỉ!
Lúc bị móc sắt làm bị thương, cô lập tức nghe được
tiếng trò chơi nhắc nhở ...
"Ngài đã thành công gia nhập danh sách ám
sát của viện trưởng Aoiz bệnh viện Frank."
Bành Lộ cũng giống như vậy, hắn tỏ vẻ khá là
bình thản, không lập tức chất vấn.
Ôn Thời mỉm cười nói với quản gia: "Thân thể
bọn họ không quá dễ chịu, việc của ngài có lẽ chỉ có tôi là giúp được."
Nào chỉ là thân thể không quá dễ chịu, cho dù có
uống thuốc chữa trị, Lạc Tiêu và Bành Lộ cũng đã bị thương tổn tới xương cốt,
máu chảy còn không có dấu hiệu ngừng lại.
Quản gia hiện tại đã bắt đầu ghét bỏ Bành Lộ và
Lạc Tiêu.
Việc Ôn Thời chật vật hiện tại so với bọn họ quả
thực không tính là gì. Nhưng ông ta không trực tiếp thu hồi nhiệm vụ của hai
người mà lặp lại cho Ôn Thời lời đã nói lúc trước: "Ngài hẳn phải biết chủ
nhân nhiệt tình hiếu khách nên thường xuyên mời người ngoài tới lâu đài cổ làm
khách."