Mí mắt của Dung Hoan giật giật nhảy lên, cô lùi phía sau một bước, ánh mắt nhìn lung tung, cật lực che giấu sự xấu hổ.
“Tôi lại đói rồi …”
Anh cười thầm, nhìn cái dáng vẻ nhỏ nhắn trước mặt, không vạch trần lời nói dối của cô.
Ánh mắt anh nhìn xuống dưới, bàn chân phải của cô hơi kiễng lên, trên ngón chân cô trắng nõn nhỏ xinh có một vết đỏ, nhìn qua thấy vẫn sưng tấy lên, cực kỳ chướng mắt.
Thấy anh cúi đầu, Dung Hoan co rụt chân lại ra phía sau, không muốn anh phát hiện.
Phó Tư Diễn khẽ cau nhẹ lông mày, đôi môi mỏng thốt ra vài chữ : “Chân bị làm sao thế ?”
“Bị…. bị làm vỡ nồi.” Mặt cô đỏ thêm vài phần.
Đáy mắt anh hiện lên tâm tình có chút bất lực, ý cười trên lông mày giảm đi vài phần : “Còn có thể đi sao ?”
Cô gật gật đầu, anh nhẹ giọng căn dặn : “Đi lên sô pha ngồi, tôi đi lấy thuốc.”
Cô vừa định nói không, nhưng Phó Tư Diễn đã xoay người đi, không cho cô có cơ hội từ chối.
Cô ảo não gõ gõ đầu, vẫn là đi đến sô pha, khoảng một lúc sau anh ta từ trên lầu đi xuống, trong tay cầm theo hòm thuốc.
Đem hòm thuốc đặt lên bàn trà, anh lấy ra bông y tế, chấm một chút vào nước sát khuẩn, sau đó ngồi xuống cạnh cô.
Dung Hoan vươn tay ra : “Để tôi tự làm đi …”
Anh không đưa bông y tế cho cô, ngữ khí có chút như mệnh lệnh : “Đưa chân lên.”
“….”
Cô nhẫn nhịn, đem chân đặt lên sô pha, miệng vết thương sưng đỏ hoàn toàn để lộ trước cái nhìn của nam nhân.
Anh lơ đãng cau mày, ngay sau đó một tay nhẹ nhàng cầm mắt cá chân mềm mại của cô, tay còn lại cầm tăm bông chấm nhẹ lên, lau chùi vết thương.
Nhiệt độ tay anh nóng bỏng liên tục không ngừng xâm nhập qua da thịt, đem đến cảm giác tê dại lan ra toàn thân, nóng đến nỗi tay Dung Hoan đặt trên sô pha toát ra mồ hôi.
Lau chùi xong, anh lấy thuốc thoa ngoài da, lại bôi xuống mát mát lạnh lạnh.
Cô nắm lòng bàn tay, mắt cụp xuống, hàng lông mi dày khẽ run lên giống như chiếc quạt hương bồ nhỏ*, nhưng không thể xua tan hơi nóng trên mặt. Động tác của anh ôn nhu, càng khiến cô nhịn không được giương mắt lén nhìn trộm anh.
( quạt làm từ lá cây hương bồ )
Sống mũi của anh rất thẳng, con ngươi đen láy, đặc biệt là đôi mắt đào hoa đó và nốt ruồi lệ đặc biệt, sinh ra đã không biết hút hồn bao nhiêu người.
Dung Hoan ý thức được, từ nhỏ đến lớn ngoài ông nội vẫn chưa có người đàn ông nào đối với cô như vậy, ngay cả cha dượng cũng chưa từng ôn nhu như thế. Có một lần mẹ cô không ở nhà, cô ở trước cửa chơi ngã một cái, cha dượng nhìn thấy một câu quan tâm cũng không có, lạnh giọng bảo cô tự mình đi mua băng dán urgo, nói xong thì ôm em gái vào nhà .
Phó Tư Diễn thấy cô gái nhỏ không lên tiếng, liền ngẩng đầu lên nhìn cô, ai ngờ dáng vẻ khuôn mặt nhỏ nhắn của cô phiếm hồng bị anh bắt được.
Mắt anh híp lại, tiếng cười sảng khoái rơi vào tai cô : “Tiểu gia hỏa đỏ mặt rồi ?”
“…..Tôi đâu có.” Cô cố tình quay mặt đi.
Anh đặt tăm bông xuống, một tay duỗi dài trên thành ghế sô pha, ngả người về phía trước gần cô một chút, giọng nói mang theo ý cười đè thấp người nói : “Cháu có biết hay không , cháu nói dối tôi chỉ cần nhìn một cái liền phát hiện ra ?”
Trái tim Dung Hoan nhảy đập lên.
Anh nâng tay, ở trên đỉnh đầu cô xoa xoa tóc : “Miệng vết thương chú Phó giúp cháu xử lý tốt rồi, vài ngày tới chú ý một chút ?”
“… Vâng.”
Anh ngồi thẳng người, đem tăm bông bẩn đem đi vứt thùng rác, Dung Hoan vừa thở phào nhẹ nhõm, bên tai có tiếng người đàn ông vang lên :
“Tối nay ăn mấy que kem ?”
Dung Hoan nhất thời sửng sốt , chắc mắt anh nhìn thấy năm sáu vỏ que kem vứt trong thùng rác …..
Ăn vụng không chùi mép còn không dọn sạch sẽ.
Ánh mắt Phó Tư Diễn tối đen lại, môi mỏng khẽ giật giật, giọng điệu rất chậm : “Chỉ ăn kem, không ăn cơm ?”
Dung Hoan nghẹn lời.
Phó Tư Diễn nổi ý trêu chọc cô, cầm điện thoại : “Tôi nhớ vài ngày trước ông nội còn nói với cháu dạ dày cô không tốt, mỗi ngày chỉ được ăn một que kem, tôi vừa hay nhớ ra hôm nay vẫn chưa gọi điện cho ông ….”
Dung Hoan luống cuống, cướp lấy điện thoại của anh, người cô và anh dựa sát vài phần, ngón tay trắng nõn vô tình chạm vào tay anh, giống như móng vuốt của mèo khiến người khác ngứa ngáy.
Đôi môi hồng của Dung Hoan khẽ mở, nhìn vào mắt anh lóe ra tia sáng, nhẹ giọng nói : “Phó thúc thúc, chú đừng nói với ông nội, tôi đảm bảo sau này sẽ không thế nữa.” Ông nội vẫn đang khám bệnh, nếu như biết cô ở nhà không nghe lời, khẳng định sẽ lo lắng cho dạ dày của cô .
Dáng vẻ của cô lúc này thật đáng thương như vậy cùng với buổi tối hôm đó ở cổng quán bar rất giống nhau, trái tim Phó Tư Diễn vì thế mềm nhũn xuống, nhìn chăm chú cô: “Dạ dày có khó chịu không ?”
Cô lắc lắc đầu.
“Đây là lần cuối.” Anh cảnh cáo .
“Ồ”.
Anh mở khóa điện thoại đưa cho cô, Dung Hoan lo lắng, thì nghe thấy anh nói : “Gọi đồ ăn ngoài đi, đừng nấu, kẻo lát nữa chân trái cũng bị bỏng.”
“…ồ “. Cô mím miệng.
“Tiểu gia hỏa, sau này trước mặt tôi không được nói dối, hửm?” Anh cười nhẹ một tiếng, ngữ điệu đè thấp vài phần : “Hết lần này tới lần khác mỗi lần nói dối đều bị tôi phát hiện, làm sao bây giờ ?”
Sau khi gọi đồ ăn ngoài, Phó Tư Diễn cuối cùng lên lầu. Sau khi đồ ăn đến, Dung Hoan đi vào phòng ăn ngồi ăn.
Cô đang mở hộp, điện thoại có âm thanh gọi điện đến, là Thẩm Như gọi.
Cô nghe máy, Thẩm Như hỏi ngày mai cô có rảnh không .
“Chúng ta cùng nhau đến nhà Dương Tuyết đi, người đấy trước kia cô từng gặp rồi đó. Cô ấy luôn mời chúng ta đến nhà cô ấy chơi, năm lần bảy lượt mình không tiện từ chối .”
Đoạn thời gian trước một lần trong bữa tiệc, Dung Hoan trùng hợp quen biết đại tiểu thư nhà giàu này, cũng là bạn của Thẩm Như.
Dung Hoan suy nghĩ ngày mai không có chuyện gì liền đồng ý.
Sáng sớm ngày hôm sau, Dung Hoan xuống lầu, phát hiện không có ai, trên bàn ăn cũng không có gì cả.
Cô còn tưởng rằng bản thân phải tự chuẩn bị bữa sáng, từ tủ lạnh lấy ra bánh mì, liền nghe thấy đằng sau người có động tĩnh liền truyền đến.
Phó Tư Diễn đi vào nhà, trên người là bộ quần áo thể thao, trong tay có vài món đồ.
Anh thay giày, giương mắt chú ý đến trong phòng ăn có cô gái nhỏ, vẻ mặt đang tò mò nhìn chăm chú anh.
Anh đến trước mặt cô, đem đồ ăn sáng để lên bàn, hơi hơi cúi xuống gần cô, tầm mắt ngang bằng cô, chân mày nhíu lại: “Tiểu gia hỏa hôm nay như thế nào thức dậy sớm thế ?”
Bây giờ anh gọi cô như thế, cô đã không còn thấy kỳ lạ nữa, cô thành thật giải thích: “Sáng nay tôi và Thẩm Như đến nhà bạn học chơi.”
Anh gật đầu: “Thời gian còn kịp không, chú Phó mua bữa sáng cháu ngồi lại ăn một chút đi ?”
“Vâng.” Cô sờ sờ cằm.
Anh nhìn đồ trong tay cô, cười hỏi : “Nghĩ rằng tôi không chuẩn bị đồ ăn sáng sao ?”
Cô gật gật đầu, bánh mì cắt lát trong tay bị anh cướp lấy, âm thanh cười trầm xuống rơi xuống trên đỉnh đầu : “Cái này không còn mới, sau này tôi mua cho cháu, hửm?”
Cô nhẹ nhàng đáp lại, cảm giác tim đập có chút không bình thường , cô không dám nhìn anh, đỉnh đầu lại bị anh nhẹ nhàng xoa nhẹ : “Còn không ngồi ?”
Cô nhanh chóng trượt xuống, tại chỗ ngồi ngồi xuống, anh đem tiểu long bao, mì hoành thánh v.v..mới mua đặt trước mặt cô, “Đủ ăn không ?”
“Đủ ạ.” Còn quá nhiều.
Anh yên tâm lên lầu. Cô an tâm ăn bữa sáng nóng hôi hổi, qua một lúc liền thấy Phó Tư Diễn từ trên lầu đi xuống.
Đã thay quần áo.
Đây là lần thứ hai cô nhìn thấy anh mặc tây trang. Cô cũng nhìn thấy rất nhiều người mặc tây trang, nhưng không có người nào có thể mặc đẹp như anh, dáng người thẳng tắp, vẻ bề ngoài phong cách đẹp nhất.
Anh đi tới, cười hỏi cô : “Không phải cảm thấy chú Phó rất đẹp trai sao ?”
“….không có “.
Cô không chút nào nể tình cho mặt mũi.
Anh không giận ngược lại cười : “Buổi trưa có về nhà ăn cơm không ?”
Cô lắc đầu.
“Tôi buổi sáng sớm có chuyện, buổi trưa cũng không về nhà, cháu phải ngoan nha, có chuyện gì thì gọi điện cho tôi, biết không ?”
“Vâng.”
Phó Tư Diễn đi ra khỏi nhà, Kế Thâm mở cửa sau xe Maserati, kính cẩn cúi đầu : “Phó tiên sinh , mời.”
Sau khi lên xe, Kế Thâm ngồi ở vị trí phó lái quay đầu nhìn, Phó Tư Diễn mặt lạnh tanh, hoàn toàn không phải dáng vẻ tươi cười lúc mới ở trong nhà. Kế Thâm báo cáo công việc : “Phó tiên sinh , sáng nay ngài có buổi diễn thuyết ở buổi họp nghiên cứu và thảo luận nội dung tôi đã đánh máy và in xong, đặt chỗ tay ngài “.
“Ừm”
Có thể được Dương Sóc mời, mọi người ánh mắt đều ao ước. Năng lực của Phó Tư Diễn lấy học thức đều khiến mọi người có mặt tại đây khâm phục, có thể nhận được sự yêu thích của một trưởng bối cũng là lẽ thường.
Ở trên xe , Dương Sóc vuốt râu bạc, cười nói : “Buổi diễn thuyết hôm nay rất xuất sắc, bác nghe đều mê mẩn.
Phó Tư Diễn cười nhưng không nói, nhìn về chuỗi tràng hạt lăn trong tay Dương Sóc, nói: “Bác Dương, chuỗi tràng hạt đó trong tay bác nhìn qua bề ngoài rất đẹp .”
Dương Sóc cười mà mắt đều híp hết lại, gật đầu : “Đây là bảo bối mà cháu gái bác đặc biệt cùng với bố của nó đi nước ngoài chọn cho bác, quả thực không tồi .”
Mọi người quen thuộc với Dương Sóc đều biết, cháu gái của ông ấy chính là hòn ngọc quý trên tay, cầm ở trong tay, nhắc tới đó là niềm kiêu hãnh.
Đến nhà, sau khi xuống xe, quản gia đón tiếp : “Lão gia ngài đã trở về.”
Vào cửa nhà, Dương Sóc đang muốn cháu gái đến chào hỏi Phó Tư Diễn, nhưng mà nhìn một vòng đều không thấy: “Tuyết Tuyết đâu?”
“Trong nhà có hai người bạn đến, đang ở sau sân vườn. Lão gia, đến giờ rồi, ngài phải uống thuốc.”
Dương Sóc nhìn về phía Phó Tư Diễn, mang theo áy náy : “Tiểu Phó, cháu trước tiên cứ tự nhiên ngồi, bác lên lầu thay y phục, thuận tiện uống thuốc.”
“Vâng”
Sau khi ông ấy đi lên lầu, liền nghe thấy sau vườn có âm thanh truyền đến : “Dung Hoan, bạn qua đây xem hoa này !”
“Từ từ …..”
Âm thanh quen thuộc, Phó Tư Diễn nhanh chóng hướng ra bên ngoài nhìn, bóng dáng của cô gái nhỏ lọt vào trong tầm mắt.
Đáy mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, ngay lập tức đứng dậy, đi ra sau vườn.
Dương Tuyết và Thẩm Như ở trong đình viện đang cắt hoa hồng, mà Dung Hoan ở bên này ngồi chổm hổm nhìn cá vàng bơi trong hồ, khuôn mặt chuyên chú.
Cô ấy rắc chút thức ăn cho cá, sau khi nhìn cá vàng con ăn, lạnh nhạt cười đứng dậy, nhưng mà đứng không chắc, thân hình hướng ra phía sau ngã xuống.
Cô cho rằng mông mình sẽ tiếp xúc thân mật với mặt đất, ai biết hai vai cô được người đằng sau giữ lấy, cô vững vàng ngã vào vòng tay ai đó, chóp mũi vương vấn mùi nước hoa nhàn nhạ của nam nhân.
Hồ nước trước mặt đổ bóng, cô trong lòng hoảng sợ, quay lại nhanh chóng.
Bộ tây trang màu đen tinh xảo của nam nhân đập vào mi mắt.
Tầm nhìn hướng lên trên, tới cổ, môi mỏng,mũi cao, còn có đôi mắt đào hoa câu dẫn người.
Phó Tư Diễn tóm cánh tay mảnh khảnh của cô, kéo cô gần lại mình một bước, khiến cô cách xa hồ nước một chút, anh nhướng mày, trên mặt tựa tiếu phi tiếu* ( cười như không cười )
Dung Hoan bị anh đột nhiên xuất hiện trước mặt, sợ tới mức nói không ra lời, cả người vẫn đần ra.
Phó Tư Diễn nhướng mày, cười, âm thanh trầm xuống : “Tiểu gia hỏa , còn nói chú không đẹp trai, đều nhìn đến ngây người rồi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT