Ban đêm, tại biệt thự nhà họ Dung.

Cửa phòng nào đó ở tầng hai bị đẩy ra, có một cô gái ló ra nửa cái đầu quan sát xung quanh.

Bên ngoài cửa yên tĩnh không một bóng người, cô đi ra ngoài rồi nhẹ nhàng đóng cửa, đi xuống lầu. Bước chân của cô nhẹ nhàng không một tiếng động làm làn váy màu đen của cô lên xuống bập bềnh giống như bóng ma.

Chỉ còn cách huyền quan ba mét. Hai mét. Một mét

“Cô Dung, đã trễ như này rồi cô còn muốn đi đâu?” Giọng nói của một người phụ nữ trung niên vang lên từ phía sau.

Dung Hoan dừng bước, tay đang nắm lấy váy nắm chặt lại. Cô quay người nhìn người mới gọi cô, lanh trí giải thích: “Dì Tĩnh, cháu đi….. thư viện.”

Dì Tĩnh là bảo mẫu của nhà họ Dung. Nhìn bước chân vội vàng của Dung Hoan, bà nói,:“Dì bảo tài xế đưa cháu đi nhé?”

Cô vội vàng xua tay: “Không cần đâu, cháu đi cùng với Thẩm Như. Nếu ông không hỏi thì dì không cần nói với ông đâu, tránh khiến ông lo lắng.”

Vừa mới ra khỏi cửa, Thẩm Như ngồi ở ghế sau xe ô tô con liền hưng phấn vẫy tay với cô.

Sau khi Dung Hoan lên xe, Thẩm Như nhanh chóng nói địa chỉ cho tài xế: “Quán bar DC.”

Xe chạy nhanh, Thẩm Như ngửi thấy được mùi nước hoa quả mọng của Gucci Guilty từ trên người của Dung Hoan. Cô ấy nhoài người ra chỗ tựa lưng của ghế trước, nhìn người bên cạnh cười xấu xa: “Xịt nước hoa khêu gợi thế này, còn mặc kiểu này nữa, có phải cậu muốn đi trêu ghẹo các em trai không đó?”

Dung Hoan tóc đen môi đỏ, da lại trắng, bên trên là áo sơ mi chiffon màu trắng, vải mỏng, lộ phong cảnh như có như không ở bên trong, mang theo sự hấp dẫn mơ màng.

Dung Hoan liếc cô ấy: “Mình chỉ đi chơi với cậu. Hầu Tử cậu ấy xuất phát chưa?”

Thẩm Như là hàng xóm của Dung Hoan. Sau khi thi tốt nghiệp, Dung Hoan về nhà họ Dung rồi kết bạn với Thẩm Như, cùng với trúc mã của cô ấy, một nam sinh có biệt danh là “Hầu Tử”, ba người chơi thành một nhóm với nhau.

“Sắp rồi đây. Hôm nay cậu ra ngoài như thế nào đấy, ông cậu mà lại đồng ý?”

“Mình giấu ông đấy.”

Quả nhiên là giấu, bằng không làm sao ông cụ nhà họ Dung lại đồng ý. Thẩm Như cười cười, hơi xoa đầu cô: “Đợi tí nữa đừng sợ, đến lúc đó đi cùng mình với Tất Hào là được, rất an toàn.”

Dung Hoan gật đầu không nói gì.

Bên ngoài cửa sổ đêm đen như mực, đèn neon thắp sáng lên màn đêm xanh bạc.

Sau khi đến nơi xuống xe, trước mắt là một tòa nhà màu đen sẫm, giống như mãnh thú ẩn núp trong đêm tối, khiêm tốn mà xa hoa. DC là vua trong các quán bar của Lâm Thành, là nơi ăn chơi của thanh thiếu niên.

Dung Hoan ngẩng đầu quan sát, đứng im không động đậy. Thẩm Như hơi cười, nắm lấy tay cô dắt đi về phía trước: “Đi thôi không sao đâu.”

Mới đi được hai bước thì điện thoại ở trong túi áo liền bắt đầu rung. Thẩm Như đang lấy điện thoại ra, nhìn thấy số của Hầu Tử liền lập tức nhận máy, cười hỏi: “Mình và Hoan Hoan đều đến rồi, cậu lề mề ở đâu…..”

Mới nói được mấy câu đó, lông mày Thẩm Như đã nhíu chặt lại. Cô ấy mắng một câu “khốn khiếp” sau đó hung hăng cúp điện thoại: “Thế mà Hầu Tử đáng chết lại cho bọn mình leo cây!”

Thì ra nhất thời cậu ấy có việc, có người anh em đánh nhau phải vào đồn cảnh sát nên cậu ấy phải đi một chuyến, để cho bọn cô tự chơi.

Thẩm Như nhìn một vòng, nhìn thấy vài thanh niên lêu lổng mặc áo da màu đen, trong miệng ngậm điếu thuốc, luôn bất ngờ nói mấy câu chửi thề, còn huýt sáo với cô gái bên đường bước vào trong quán bar.

Cô ấy căng thẳng nuốt nước bọt, nhét điện thoại vào trong túi rồi nhìn Dung Hoan đi phía trước, gọi cô lại: “Hoan Hoan, nếu không bọn mình về nhà hôm khác rồi tới? Ôi, bỗng nhiên mình nhớ có một bộ phim sắp chiếu rồi…..”

Cô ấy vừa nói, ánh mắt còn nhìn trái nhìn phải né tránh, gắng sức kéo cô về phía sau, cố ý còn cười rất “tự nhiên”.

Dung Hoan nhìn chằm chằm cô ấy một hồi, đột nhiên cười. Cô nắm lấy tay của Thẩm Như, nói: “Sợ cái gì?”

“Này này này–” Thẩm Như bị Dung Hoan lôi vào trong quán bar. Cô ấy hét lên kinh ngạc như là tiếng gà trống kêu khi bị người ta đuổi theo tóm lấy đi mổ.

Cô ấy giãy giụa thoát ra khỏi tay của Dung Hoan, ánh mắt trừng lớn: “Cậu….” Người này sao mà lớn mật thế!

Hai đứa con gái nhìn nhau, cuối cùng Thẩm Như không gắng cười được nữa, kéo Dung Hoan: “Đi, chơi thì chơi, mình mới không sợ nhé.”

Tầm nhìn ở bên trong vẫn tối, ánh đèn quay vòng, tiếng nhạc rất lớn. Bọn cô đi vào, chọn một chỗ trong chỗ khuất rồi gọi đồ uống.

DJ người da đen đang chà đĩa, nam nữ bên trong sân nhảy đang nhảy nhiệt tình, bầu không khí nóng như lửa.

Trung tâm sân khấu là một chàng trai trẻ hát chính. Anh ta mặc áo phông màu đen, mũ lưỡi trai màu trắng bạc ở đằng sau đội ở trên đầu, trên cổ đeo một chiếc vòng cổ màu vàng khoa trương, khuyên mũi ở trên mũi phát ra ánh sáng lấp lánh dưới ánh đèn.

Sau khi kết thúc một bài hát sôi động, anh ta đứng lên, cười nói: “Everybody, bây giờ tôi tìm một vài trai xinh gái đẹp lên đây chơi trò chơi một chút, thấy thế nào?”

Ngay lập tức dưới sân khấu sôi nổi lên, mọi người đều nói đồng ý. Chùm đèn chiếu loạn xạ, cuối cùng dừng tại người nào, người ấy liền phải lên sân khấu.

Mọi người rất buông thả, xé bỏ lớp vỏ ngụy trang vào ban ngày, để lộ ra linh hồn điên cuồng nhất. Có mấy người đi lên, có người hát vang một bài, có người tỏ tình với bạn gái, hiện trường càng ngày càng high.

Dung Hoan đảo mắt nhìn, Thẩm Như làm gì còn dáng vẻ sợ hãi khi mới bước vào nữa. Cô ấy uống rượu gào khóc cười như điên, cũng hét cùng với bọn họ.

Cô cười nhẹ không nhìn nữa. Đột nhiên trước mắt sáng lên, chùm ánh sáng màu hồng chiếu lên mặt cô. Nam nữ ngồi phía trước đồng thời quay đầu nhìn cô, ca sĩ chính ở trên sân khấu chìa cánh tay ra, chỉ về phía Dung Hoan, cười huýt sáo: “Thế mà lại là một cô gái xinh nha, nào nào nào nhanh lên đây!”

Thẩm Như kích động cầm lấy tay cô: “Hoan Hoan, anh ta nói cậu đó!!”

Dung Hoan hơi bối rối, cuối cùng bị người ta đẩy lên trên sân khấu. Ca sĩ hát chính nhìn khuôn mặt lộ ra vẻ non nớt và thân hình xinh xắn hoạt bát của cô liền cười sửa lại: “Em gái nhỏ, nhìn qua em còn khá nhỏ tuổi, em… thành niên chưa?”

“……” Dung Hoan gật gật đầu, dưới sân khấu cười ầm lên. Nếu đã thành niên rồi thì đương nhiên ca sĩ hát chính không tha cho cô: “Đến đây, biểu diễn một tài năng.”

Dung Hoan hơi mím môi, không phản ứng. Ca sĩ hát chính nhìn thấy mặt cô phiếm hồng, giống như rất hồi hộp nhút nhát liền từ trên ghế đứng lên đi đến trước mặt cô, đưa mic cho cô: “Cái gì cũng được, hay là hát vài câu?”

Đằng sau vang lên tiếng đàn, dường như đã chuẩn bị sẵn nhạc đệm cho cô ngẫu hứng. Dung Hoan quay đầu nhìn về phía đàn điện tử, chỉ vào nó, nghiêm túc hỏi: “Có thể đánh đàn không?”

Ca sĩ hát chính sửng sốt, cân nhắc rồi cười: “Có thể nha.”

Anh ta làm động tác tay ra hiệu im lặng xuống dưới sân khấu, ngay lập tức dưới sân khấu liền yên tĩnh. Mọi người nhìn Dung Hoan đi về phía đàn điện tử, cho rằng với vẻ bề ngoài nhu thuận của cô gái nhỏ thì có thể cô sẽ đàn một khúc êm dịu, đúng lúc nổi hứng muốn rửa tai lắng nghe, nhưng bỗng nhiên tiếng vang lên bên tai lại là nốt nhạc cực kì vui vẻ.

Mà đây chính là giai điệu của bài hát sôi động cuối cùng lúc nãy ca sĩ hát chính hát!

Có người cho rằng đoạn này hết rồi, ngẩng đầu lên nhìn, phát hiện người đánh đàn không phải tay đánh đàn chuyên nghiệp lúc nãy mà lại là cô gái nhỏ ban nãy đi lên!

Ca sĩ hát chính trố mắt đứng nhìn. Anh ta dụi dụi mắt, xác nhận mình không bị hoa mắt, thế mà cô gái nhỏ này đánh đàn giỏi như vậy!

Dung Hoan nhìn bản nhạc, tốc độ tay cực nhanh nhảy nhót trên những phím đàn màu đen, dường như giống như đã luyện từ lâu rồi, tay nghề điêu luyện.

“Oh, so cool….” DJ người da đen thấy vậy liền thốt ra tiếng tán thưởng. Anh ta đung đưa người, đưa tay xuống chà đĩa phối hợp, tay trống bass cũng gia nhập. Ca sĩ hát chính làm động tác tay “rock” khá ngầu, nhảy dựng lên, bầu không khí tại hiện trường lại lần nữa được đốt cháy.

Dung Hoan đánh đàn, khóe môi từ từ cong lên, cơ thể cũng lắc lư nhè nhẹ mang theo mấy phần điên cuồng gợi cảm, hoàn toàn cởi bỏ dáng vẻ nhu thuận ban đầu, toàn thân tỏa ra sức hấp dẫn.

Cô giống như vật phát sáng, cướp đoạt lấy ánh mắt của mọi người.

Cuối cùng tiếng nhạc dừng lại, tiếng vỗ tay bùng nổ, tất cả đều dành cho Dung Hoan – người mà làm mọi người kinh ngạc, tay đánh đàn ở bên cạnh nhìn giơ ngón tay cái lên với cô, ca sĩ hát chính cũng ôm cô một cách nhiệt tình.

Dung Hoan xuống sân khấu, Thẩm Như đã kích động chết đi được rồi: “Hoan Hoan, không ngờ cậu đánh đàn đỉnh như vậy! 666!”

*666 /liùliùliù/ đồng âm với 牛/niú/. Hàm ý của từ này là để khen ngợi 1 người quá giỏi, khả năng cực kỳ “trâu bò”.

Dung Hoan nhấp môi uống cocktail, mỉm cười.

Trên sân khấu tiếp tục ca hát, Thẩm Như đang uống Margaret thì bỗng nhiên nhớ ra một việc: “Hoan Hoan, mình nghe nói chú cậu sắp về nước rồi?”

Dung Hoan ngẩn ra, cô hoàn toàn xa lạ với người được gọi là chú này. Cô chỉ biết anh tên là Phó Tư Diễn, lúc nhỏ được ông cụ Dung chăm sóc, ở nhà họ Dung. Khoảng thời gian cô về nhà họ Dung sau khi tốt nghiệp này bởi vì anh đang ở nước ngoài nên cô vẫn chưa từng gặp anh.

“Mình không rõ lắm.”

Mặt Thẩm Như hiện lên vẻ mê trai, cười ngây ngô nói: “Chú Phó vô cùng đẹp trai, hơn nữa còn rất giàu.”

Dung Hoan bình tĩnh hỏi: “Cậu thích chú ấy?”

Thẩm Như bị suy luận kì diệu của cô làm kinh ngạc đến mức suýt nữa phun rượu ở trong mồm ra: “Cái quỷ gì đấy, cậu nói là loại thích nào, vai vế của chú ấy lớn hơn mình một bậc đấy nhé, hơn nữa hình như đã có bạn gái rồi.” Lúc đón năm mới, cô ấy từng nhìn thấy Phó Tư Diễn đưa một cô gái về nhà. Có điều anh đã 28 rồi, không có bạn gái mới hơi kì lạ.

Lúc này, có vài chàng trai trẻ đi đến mời hai cô nhảy, Thẩm Như đi cùng bọn họ còn Dung Hoan không muốn đi, tiếp tục đợi ở chỗ ngồi.

Cô yên lặng uống rượu, bỗng nhiên vai bị người khác đánh một cái, bên tai vang lên âm thanh lèm nhèm: “Sao em gái nhỏ lại uống rượu một mình thế?”

Cô quay đầu, đập vào mắt chính là mái tóc vàng rực, dưới mái tóc là khuôn mặt cười thô tục sởn gai ốc của một thanh niên ăn chơi. Hắn ta có làn da ngăm đen, mặc áo sơ mi caro hoa, trên tai cài một điếu thuốc.

Dung Hoan nhíu mày, hơi nhích sang phía bên cạnh. Song tóc vàng kéo lấy cái ghế ở bên cạnh cô ngồi xuống: “Em đi một mình à? Có muốn đi nhảy không?”

Dung Hoan ngậm miệng không nói, tóc vàng ngồi gần vào cô hơn, tay hắn để ở trên bàn thủy tinh, đồng hồ bằng vàng lớn kêu lên âm thanh lanh lảnh: “Em gái nhỏ, đừng ngại ngùng như thế mà.”

Hắn ta lải nhải, giọng nói cũng càng ngày càng lèm nhèm, đầu càng ngày càng sáp lại gần, như là nóng lòng muốn ăn tươi nuốt sống mỹ nhân ở trước mặt.

Dung Hoan ngẩng đầu nhìn hắn ta, sau một lúc lâu, khuôn mặt lạnh nhạt của cô bỗng chốc xuất hiện nụ cười: “Có thể nhảy, có điều anh phải mời tôi uống một ly nhỉ?”

Tóc vàng thấy cô trả lời liền cười lộ ra hàm răng vàng: “Được, em thích uống gì cũng được, phục vụ đến đây, gọi rượu!”

Sau khi gọi xong, tóc vàng quét mắt nhìn cái eo to chưa bằng một bàn tay của cô, ánh mắt sáng ngời chìa tay ra. Lúc sắp chạm vào được thì Dung Hoan bất ngờ đứng dậy, cười dễ thương với hắn ta: “Tôi đi vệ sinh.”

Thịt đến miệng rồi còn bay đi mất, tóc vàng không cam tâm nuốt nước bọt, vẫn cười gật đầu.

Sau khi cô đi, tóc vàng lén la lén lút nhìn xung quanh, tay lấy ra một gói bột từ trong túi rồi nhanh tay lẹ mắt đổ gói bột vào trong rượu mà bartender làm cho Dung Hoan, sau khi lắc đều xong sắc mặt liền tự nhiên trở lại.

Hắn không biết, Dung Hoan không đi vệ sinh đã nhìn thấy toàn bộ cảnh này. Vốn cô muốn đi nhưng lúc này, cô cười khẩy một tiếng….. thay đổi ý định rồi.

Dung Hoan quay lại, tóc vàng đẩy rượu đến trước mặt cô, giọng nói khẩn trương: “Nào nào nào, uống rượu.”

Cô cầm lên, lắc lắc ly rượu, lại chậm rì rì để xuống, ngón tay hướng về chai rượu thủy tinh ở bên cạnh từ từ vuốt ve. Nụ cười trên khóe môi của tóc vàng dừng lại, hỏi: “Sao lại không uống? Vị này được lắm em thử chút đi.”

Dung Hoan mắng hắn: “Anh sốt ruột như thế làm gì? Anh cũng uống một ngụm đi.”

Tóc vàng nhanh chóng đè tay đang nâng ly của cô xuống, trong lòng nhột chết đi được: “Anh không uống, đây là cái mà em gọi.”

Ánh mắt của Dung Hoan từ chai thủy tinh di chuyển đến khuôn mặt của tóc vàng, đôi môi hồng khẽ mở, âm thanh nũng nịu dịu dàng: “Anh à, không vội, tôi biểu diễn một tiết mục cho anh trước nhé?”

Cô bé này rất biết làm màn dạo đầu, hắn ta chỉ có thể nghe theo: “Tiết mục gì?”

Cô túm lấy mái tóc dài để ra đằng sau, khóe miệng hiện lên nụ cười dễ thương, ngoắc ngoắc tay chỉ vào đầu với hắn ta: “Anh đến gần hơn chút nghe tôi nói.”

Khóe miệng của tóc vàng dài đến tận mang tai, cả người nhanh chóng sáp vào người cô, tay im lặng chạm vào eo của cô: “Em nói đi, cái gì cũng được.”

Tiếng nhạc lúc này đinh tai nhức óc, không ai chú ý đến chỗ này của bọn họ.

Dung Hoan im lặng cười, nhìn xung quanh, tay cầm cốc rượu thủy tinh dần dần nắm chặt. Chính vào thời khắc ngón tay của tóc vàng nhẹ nhàng chạm vào eo của cô, cô liền cầm lấy ly rượu trực tiếp chào hỏi với đầu của tóc vàng.

Gọn gàng dứt khoát.

“Choang” một tiếng, tiếng lanh lảnh do thủy tinh vỡ vang lên, trán của tóc vàng lập tức chảy ra hai hàng máu.

Tóc vàng ôm đầu, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, trừng mắt nhìn mặt cách dữ tợn: “Cái con mẹ mày!”

Hắn ta vừa muốn tát một cái, Dung Hoan liền hung hăng đá cái ghế mà hắn ta ngồi. Tóc vàng bị mất cân bằng, cả người lẫn ghế cùng nhau ngã xuống sàn.

Tiếng động lớn thu hút mọi người xung quanh đến xem. Tóc vàng cảm thấy bị một đứa con gái chỉnh đốn làm trò cười cho thiên hạ, trên đầu còn chảy hai hàng máu đầy, tức đến hoa mắt chóng mặt.

Hắn ta lại phun ra vài câu chửi bậy. Dung Hoan nhìn hắn ta ngồi ở dưới đất, ném ly rượu đi rồi nghiêng nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Óc heo nở hoa, tiết mục này có hay không?”

***

Dung Hoan đi vào nhà vệ sinh, nhìn vệt máu bên tay phải. Bởi vì lúc nãy đập tóc vàng nên mảnh thủy tinh cũng cứa vào tay cô một vết.

Rửa sạch một chút, cảm thấy vẫn còn hơi đau rát.

Cô đi ra, vừa đi vừa gọi điện thoại cho Thẩm Như nhưng bên đó không có ai nhận, phỏng chừng nhảy quá sung rồi.

Cô thở dài một tiếng, ngẩng đầu liền nhìn thấy bản thân không biết đã đi đến chỗ nào, xung quanh rất yên tĩnh, có rất nhiều phòng, dường như là khu làm việc hoặc là phía hậu trường.

Cô tắt điện thoại đi trở về thì ở cuối góc liền xuất hiện vài người. “Em gái nhỏ, em chạy nhanh như thế làm gì?”

Dẫn đầu là tóc vàng lúc nãy, hắn ta đi với vài người anh em ở phía sau, từng bước lại gần. Mặt của tóc vàng hiện lên vẻ lạnh lùng, trong mắt tỏa ra ánh lửa, nhìn chằm chằm cô như hổ đói.

Con ngươi của Dung Hoan co rụt lại, giọng nói lạnh lùng hỏi: “Bọn anh muốn làm gì.”

Tóc vàng hếch cằm lên, nhổ nước bọt xuống sàn: “Làm gì? Làm em đó.”

Mục đích của tóc vàng hiện lên trên mặt, Dung Hoan nhăn mày lại, trong mắt tràn ngập sự chán ghét: “Bọn anh mà tiến lên thêm một bước, tôi liền báo cảnh sát.”

Tóc vàng không sợ chút nào, càng đi đến gần hơn: “Mẹ mày thử xem?” Nơi này không có người, cô dám chắc là gọi cả ngày cũng không có ai đáp, kêu đất đất cũng chả hay.

Hắn ta gọi em trai nhỏ ở đằng sau: “Đi lên, trói cô ta lại!”

Mấy em trai nhỏ thèm nhỏ dãi nhìn Dung Hoan, được sự cho phép liền như sói đói vồ mồi. Bọn họ đang đi lên phía trước thì nghe thấy một tiếng gầm giận dữ: “Bọn mày đang làm gì.”

Âm thanh của đàn ông vang lên từ nơi mờ tối nhìn không rõ ở phía sau, giống như là âm hồn khiến trong lòng mọi người run lên.

Dung Hoan phát hiện có người đến gần, hơn nữa không chỉ một người, tiếng bước chân vang lên như là một bản giao hưởng kì quái….

Cô nhìn qua, một đôi giày da màu đen đập vào tầm mắt trước tiên, đạp lên sàn nhà màu trắng xám, sáng bóng tỏa sáng.

Tóc vàng nghe vậy liền quay lại nhìn, cả người vô thức run lên, khóe miệng co lại. Các em trai nhỏ bị dọa lùi sang một bên, tầm nhìn phía bên trên của Dung Hoan mới dần dần rõ ràng.

Cả người là âu phục màu đen được cắt may khéo léo, dáng người khôi ngô rắn rỏi. Nhìn lên trên nữa là khuôn mặt sắc nhọn của người đàn ông. Anh có mắt hai mí mong mỏng, hơi hơi hếch lên, khóe mắt còn có một nốt ruồi son. Tầm nhìn mờ tối cũng không thể che đậy được khí chất kiêu ngạo của anh.

Tầm nhìn của người đàn ông hơi hạ xuống, dừng trên khuôn mặt của Dung Hoan, đáy mắt đen nhánh hiện lên tia kinh ngạc khó có thể bắt được.

Ở bên trái đằng sau anh là một người đàn ông tay đang cầm cặp đựng công văn. Anh ta nháy mắt ngẩn người khi nhìn thấy Dung Hoan, không kìm được kinh ngạc.

Ở cuối bên trái lại là một người đàn ông thâm thấp be bé, âu phục trên người cảm giác sắp bị anh ta làm rách toang ra.

Dung Hoan nhìn thấy trước mắt bất ngờ xuất hiện vài vị khách không mời mà đến. Bầu không khí ở nơi này khiến cô cảm thấy có chuyện gì đó không lành sắp xảy ra.

Thế mà người đàn ông mập lùn lại nhận ra tóc vàng. Mắt anh ta nhíu lại, âm thanh thấp xuống một chút: “Chuyện này là thế nào?”

Người đàn ông này là đại ca của tóc vàng. Nhìn thấy đại ca đến, hắn ta liền tóm lấy Dung Hoan bắt đầu mắng: “Đại ca, đứa nhỏ đê tiện này. Nó lúc nãy mới đánh em! Anh nhìn trán của em này, chảy cả máu rồi!”

Trong lòng Dung Hoan run sợ, muốn đi nhưng bị anh em của tóc vàng chặn kín lại.

Tóc vàng càng mắng càng hung dữ, trong miệng phun ra những từ ngữ dơ bẩn: “… Là đứa con gái này câu dẫn em!”

Dung Hoan cảm thấy giận bừng bừng, muốn ấn hắn ta xuống sàn đập cho phát. Mấy người đàn ông thờ ơ lạnh nhạt nhìn, không một ai nói thay cô. Cô cảm thấy bản thân mình đã rơi vào hang cọp, không thể xin giúp đỡ được, nỗi tuyệt vọng lạnh lẽo dâng lên trong lồng ngực cô.

Cô bị người ta chặn ở trong hành lang tăm tối, đằng sau là bức tường lạnh căm căm, đằng trước đều là người của tóc vàng, bọn họ làm sao có thể dễ dàng bỏ qua cho cô chứ?

Nỗi sợ trong lòng không ngừng lan tràn trong suy nghĩ, khiến cho tim cô đập thình thịch như bay, toàn thân nóng lên. Cô lặng lẽ lấy điện thoại từ trong túi áo ra, ngón tay cái nhấn trên màn hình hiện ra số — “110”.

Cô nhất định phải báo cảnh sát, không thể khoanh tay chờ chết. Đúng lúc cô muốn ấn phím nghe màu xanh…..

Lúc này, “tách” một tiếng, âm thanh của chiếc hộp bật lửa bằng kim loại phá vỡ sự yên lặng.

Người đàn ông đứng đầu ngẩng đầu lên, trong miệng nhả ra một hơi khói, giữa đầu lông mày chợt hiện lên vẻ hơi độc ác, khóe miệng nhếch lên nụ cười vô cùng nhạt. Anh nhìn tóc vàng, mắt hơi híp lại: “Mắng đủ chưa?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play