“Cô bé, quên mất việc tối qua chú đã giúp em sao ?”
Người đàn ông nhìn lên khuôn mặt của cô gái với một nụ cười, nốt ruồi bên cạnh khóe mắt của anh dường như tràn ngập ánh sao.
Dung Hoan đột ngột dừng lại, nhẹ nhàng thở ra một hơi rồi giả vờ bình tĩnh: “Chuyện tối ngày hôm qua.. em không nhớ.”
Cô bé này.
Nói dối còn không hề chớp mắt.
Anh không hề tức giận mà còn bật cười, giọng nói như bị kìm nén: “Hoan Hoan có trí nhớ kém thật ấy. Vậy người đã gõ chai rượu vào đầu đêm qua, có lẽ em cũng không nhớ rồi.”
“… ? ! ”
Dung Hoan hoàn toàn choáng váng.
Không phải là camera giám sát đã bị hỏng sao ?
Cô đưa mắt nhìn sang chỗ khác, đầu ngón tay trong suốt của Bạch Ngưng nhéo trên váy, suy nghĩ điều gì đó, hồi lâu sau cô mới chậm rãi trả lời, “Anh ta là người đầu tiên quấy rối em tối hôm qua.”
Nói cách khác, hành động của cô ấy là chính đáng.
Cảm xúc hiện lên trong mắt của anh, sau đó anh đưa tay lên xoa nhẹ lên mái tóc mềm mại của cô, giọng nói mang theo ý cười trong lòng cô: “Chà, em đã làm đúng.”
Cô sững sờ một lúc, bắt gặp ánh mắt của anh, nhìn thấy đôi môi mỏng của anh hơi hé mở, mới nói tiếp: “Nhưng em vẫn còn là một cô bé, làm như vậy rất nguy hiểm, nếu không cẩn thận sẽ tự làm mình bị thương, có biết không?”
Vầng hào quang ấm áp của ban công buông xuống, kèm theo làn gió trên không nhẹ nhàng.
Như thể có một chiếc trống nhỏ đập một nhịp ở trong tim cô.
Cô không nghĩ rằng anh lại nói “Em làm đúng.”
Khi còn nhỏ, cô đã bị một cậu bạn ngồi cùng bàn phía sau bắt nạt ở trường và liên tục chọc vào lưng và giật tóc cô. Cuối cùng, Dung Hoan không chịu được mà đánh cậu ta một cái. Cậu ta khóc và tìm cô giáo, nhưng cô giáo lại thẳng thừng chê cô là đồ vô học, nói rằng dù thế nào cũng không được đánh người, buộc cô phải xin lỗi cậu ta.
Nhưng anh không phải là người như vậy. Anh đã lắng nghe cô giải thích và hiểu hoàn cảnh của cô lúc đó.
Cô gật đầu rồi tự nhiên nói: “Cảm ơn chú…”
Cảm ơn sự giúp đỡ của anh đêm qua và sáng nay.
Nghe vậy, anh nhướng mày, nhẹ giọng hỏi cô: “Em muốn gọi chú là gì?”
Cô hơi sững lại, mấp máy môi, đôi mắt được áp lại bởi hàng mi cong và dài, các đầu ngón tay xanh xao cuốn vào nhau.
Cô nói, giọng nói rất nhẹ: “Chú Phó”.
Phó Tư Diễn giật mình, một phần nào đấy trong lòng anh như sụp đổ, đầu lưỡi quét qua hàm trên, anh đáp lại bằng một nụ cười nhẹ: “Chà”
Đúng lúc này, điện thoại trong túi vang lên, Phó Tư Diễn định thần lại, khẽ cau mày rồi đứng dậy.
Dung Hoan lùi lại một bước, nói: “Vậy em về phòng.”
Anh gật đầu, Dung Hoan xoay người, lúc rời đi liền nghe thấy Phó Tư Diễn nói với điện thoại đầu kia giống như gọi “Bái tổng”, giọng nói khép lại nụ cười khi nói chuyện với cô.
Dung Hoan trở về phòng, nhìn gương mặt đỏ bừng của mình trong gương.
Vẫn còn chút bối rối.
Cô như vậy là hồi hộp hay đang lo sợ?
Cô nhìn ra ngoài khung cửa sổ đầy sao, hít một hơi thật sâu.
Phó Tư Diễn, trong tưởng tượng của cô, không giống một chút nào.
***
Vài ngày sau, Dung Khang Đạt ra nước ngoài phục hồi sức khỏe theo kế hoạch.
Trước khi đi, ông gọi Phó Tư Diễn đến phòng sách. Trong phòng, trà Phổ Nhị đặt trước mặt ông vẫn bốc khói, ông chống tay đặt lên trên chiếc ghế gỗ gụ, sắc mặt u ám, mở miệng là nhắc tới người mà ông quan tâm nhất: “Tư Diễn, thời gian này tôi không ở đây, cậu giúp tôi chăm sóc cho Hoan Hoan, con bé rất đáng thương, không có bố mẹ, bây giờ tôi lại sắp phải đi..”
Lời nói của ông lộ ra sự khổ tâm, Phó Tư Diễn liền an ủi ông: “Bác Dung, bác yên tâm dưỡng bệnh, cháu chắc chắn sẽ chăm sóc cho Hoan Hoan tốt.”
“Con bé rất ngoan, tôi sợ rằng con bé sẽ phải chịu nhiều oan ức, bị người khác bắt nạt.” Ông lão xua tay bất lực.
Phó Tư Diễn nghĩ tới điều gì đó, bỗng nhiên cong môi, cảm thấy rằng có những lúc ông vẫn chưa hiểu hết Dung Hoan.
Anh ngước nhìn lên, nhưng vẫn nói: “Cháu sẽ không để cô ấy phải chịu một chút oan ức nào.”
Dung Khang Đạt đi xuống lầu, Dung Hoan lên đỡ ông xuống, hai ông cháu cùng nắm tay, nói chuyện suốt đoạn đường cho tới tận cổng, bác tài đã sắp xếp xong hành lý, đang kính cẩn chờ đợi.
Phó Tư Diễn đứng đợi bọn họ ở phía sau, không đi lên và làm phiền hai người.
Dung Hoan ôm lấy ông, “Ông ơi, đến nơi thì gọi cho cháu.”
“Cháu ngoan,” Ông lão khẽ thở dài, “Ông chữa khỏi bệnh, sẽ quay về luôn, Hoan Hoan hãy ngoan ngoãn đợi ông quay lại, được không?”
“Dạ.”
Dung Khang Đạt không để cho Dung Hoan đi cùng đến sân bay, sợ rằng cô lại bật khóc, để Phó Tư Diễn đi cùng cô về.
Sau khi ông nội lên xe, Dung Hoan đứng yên tại đó kìm nước mắt nhìn chiếc Bentley màu đen từ từ lái đi cho đến khi nó biến mất khỏi tầm mắt.
***
Dung Hoan cho rằng, sau khi ông nội đi, chỉ sau khoảng nửa tháng sau khai giảng, thời gian sẽ yên bình trở lại.
Không ngờ rằng, khi Dung Hoan thức dậy vào sáng hôm sau và đi xuống lầu, cô nhìn thấy dì Tĩnh đang đứng trước mặt Phó Tư Diễn đang ăn sáng trong phòng ăn, với giọng điệu lo lắng: “Chú Phó, gia đình tôi đang có chuyện gấp, cần tôi phải về sớm, nhưng tôi lo rằng chú và cô chủ không có người chăm sóc…”
Dung Hoan nghe được, chân bỗng dừng lại, nhưng tiếng chân đã bị Phó Tư Diễn và dì Tĩnh nghe được.
Dì Tĩnh lộ vẻ ngượng ngùng, “Cô Dung, cô dậy rồi sao, đến ăn sáng đi.”
Dung Hoan bước lên phía trước, gọi một tiếng thật lễ phép “Chú Phó”
Anh nhướng mắt lên nhìn gương khuôn mặt xinh đẹp của cô, sau đó anh đáp lại, đôi môi mỏng mím chặt.
Cô nhướng mày, ngồi xuống đối diện anh. Vốn dĩ cô ấy ngồi ở vị trí này, nhưng Phó Tư Diễn lại tình cờ ngồi đối diện với cô, nên cô không thể cố ý di chuyển, như vậy quá mất tự nhiên.
Bữa sáng tinh tế được bày trong chiếc đĩa sứ trắng xinh xắn, bánh mì nướng làm từ bột mì, vài lát thịt xông khói và giăm bông, kèm theo trứng và salad trái cây. Tuy nhiên, cô không bận tâm đến dao nĩa mà chỉ nhớ những gì dĩ Tĩnh vừa nói.
“Dì Tĩnh, gia đình gì có chuyện gì sao ạ?” Cô không nhịn được đành hỏi.
Thì ra chị hai dì Tĩnh đang ốm nặng cần tiền thuốc men gấp, sáng nay chị ấy gọi cấp cứu, mong dì về nhà sớm.
Dì Tĩnh cảm thấy áy náy, vốn dĩ ông nội đi nước ngoài, cơm nước, sinh hoạt của Dung Hoan đều do cô ấy lo, nhưng bây giờ dì ấy đi rồi, cũng không biết dì ấy sẽ ở đó bao nhiêu ngày.
Dung Hoan đáp khéo léo: “Dì Tĩnh , dì không phải lo lắng cho cháu, cháu tự lo được.”
Dung Hân nhìn về phía đối diện, tay cầm dao nĩa của anh mảnh mai thật khác biệt, khớp xương đẹp đẽ, môi mỏng mím nhẹ hơi nhếch lên, gương mặt lạnh lùng khi không cười, khiến người ta cảm thấy khó để tiếp cận.
Anh đột nhiên ngẩng đầu lên và chạm vào ánh mắt của cô.
Anh dần nhếch môi, Dung Hoan không hiểu sao cảm thấy ngại đến mức muốn vùi đầu xuống, giọng nói của anh từ phía đối diện truyền đến: “Mấy ngày nay em cần thuê bảo mẫu sao?”
Cô nhìn lên, phát hiện người anh ấy nhìn là chính mình.
Dung Hoan sững sờ, lắc đầu, Phó Tư Diễn nói với dì Tĩnh: “Vậy thì dì có thể về ngay. Nếu cần giúp đỡ thì liên hệ với tôi.”
“ Vậy còn Dung Hoan.”
Anh chuyển sự chú ý đến người được nhắc đến, giọng điệu hơi cao lên: “Tôi có thể lo liệu.”
Dung Hoan: “…”
Dì Tĩnh biết ơn đáp: “Cảm ơn chú Phó.”
Sau khi dì Tĩnh rời đi, trong phòng ăn chỉ còn lại hai người. Không khí im lặng, chỉ còn lại tiếng dao và nĩa trên đĩa sành sứ, tiếng tích tắc nhỏ xíu của chiếc đồng hồ treo trong phòng khách.
Dung Hoan cúi đầu, âm thầm ăn.
Sáng nay cô đã thức dậy muộn và đoán rằng cô sẽ không thể gặp anh khi cô xuống ăn sáng, ai mà biết được…
Ngay khi cô chuẩn bị ăn sáng xong và lên lầu, điện thoại của Phó Tư Diễn trên bàn bắt đầu rung lên.
Anh liếc nhìn người gọi và nhấc máy.
“Buổi tối mấy giờ?”
“…”
“Chà, xong việc ở trường học thì tôi qua.”
Trong khi Dung Hoan uống cạn ngụm sữa cuối cùng, Phó Tư Diễn kết thúc cuộc gọi, cô định rời đi, nhưng anh đã ngăn cô lại: “Cô bé”
Dung Hoan: “ ? ? ? ”
Tại sao anh ta lại gọi cô như vậy … một hoặc hai lần, và giờ thì nghiện gọi vậy?
Nhưng cô vẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt màu hổ phách lấp lánh ánh sáng, có chút khó hiểu, cô thấy anh kéo nhẹ khóe miệng, đặt dao nĩa xuống, xoay đồng hồ trên tay rồi hạ giọng nói: “Buổi tối nay tôi không ở nhà, em ở nhà một mình được chứ?”
Trái tim của Dung Hoan rung động, cảm thấy như có một chiếc kính vạn hoa chiếu vào mắt những màu sắc tuyệt đẹp, khiến cô cảm thấy tốt hơn không thể giải thích được.
Cô gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc, sợ anh không tin tưởng.
Anh dần mỉm cười, đứng dậy, nhấc máy và cất bước đi.
Dung Hoan nhìn bóng lưng biến mất của anh, cúi đầu rồi cười thầm.
***
Dung Hoan cảm thấy vui không phải không vì lý do nào cả.
Một căn biệt thự rộng lớn chỉ có mình cô, có thể bước trên sàn nhà lạnh lẽo mà không cần giày, có thể ăn một vài cây kem, có thể chơi piano ít hơn và chơi game nhiều hơn.
Điều quan trọng nhất là, Phó Tư Diễn người có thể quản cô không ở đó, cô hoàn toàn tự do tự tại.
Chỉ cần rảnh rỗi, cô lại nhớ đến ông nội, lại cảm thấy rất cô đơn, vì vậy cô muốn để bản thân mình bận rộn hơn.
Buổi tối hơn tám giờ, cô đừng lên khỏi chiếc đàn piano, dùng đầu lưỡi mát lạnh liếm môi.
Vừa ăn hai cái kem, bây giờ hoàn toàn không cảm thấy đói.
Cô chuẩn bị đi tắm thì điện thoại reng lên một số điện thoại lạ.
Cô nhấc máy lên, nghiêng đầu, vừa đặt điện thoại giữa mặt và vai vừa lấy quần áo trong tủ ra, “Alo, vẫn ổn chứ? ”
“Là tôi đây.”
Giọng nói trầm ấm quen thuộc từ đầu dây bên kia khiến cô hơi sững lại, đưa tay lấy điện thoại để xoa dịu nhịp tim, thành thật gọi: “Chú Phó”
Phó Tư Diễn hỏi: “Bây giờ đang ở nhà sao?”
“Dạ.”
“Ăn cơm tối chưa?”
“Dạ ?”
“Nếu như chưa ăn, chú sẽ gọi người đưa chút đồ ăn về cho em, em muốn ăn gì?”
Dung Hoan chớp chớp mắt, lập tức từ chối “Không cần ạ. Em ở nhà đã nấu chút đồ ăn rồi … ….” Một phần cô cũng không thể ăn được nữa, một phần cô cũng không muốn làm phiền chú.
“Sao cơ?”
“ Ăn.. ăn mì.”
Anh cười nhẹ, đồng ý rồi cúp máy. Một tiếng cười đùa vui vẻ vang lên từ chiếc ghế sô pha bên cạnh anh, “Anh Phó, đang gọi điện thoại với mỹ nữ nào vậy? Đã ăn được miếng nào chưa? Thật là đáng quan tâm.”
Phó Tư Diễn ánh mắt lạnh băng như dao, trong mắt hiện lên vẻ chán ghét: “Cậu có thể bình thường chút đi được không?”
Dư Lương cười càng lưu manh: “Tôi có chỗ nào mà không bình thường chứ.”
Trong căn phòng to lớn của câu lạc bộ cao cấp, hai người đàn ông đang ngồi, không khí thơm tho, nhân viên phục vụ đi ra đi vào, đặt lên bàn những món ăn tinh xảo.
Dư Lương vò đầu bứt tóc, gác chân lên, đặt ở trên bàn cà phê, lười biếng hỏi: “Thế cuối cùng cậu gọi điện thoại cho ai nhẹ nhàng như vậy?”
Phó Tư Diễn định thần lại, nhướng mày, ném tàn thuốc trong tay ra.
“Một cô bé.”
“Một cô bé. Cậu có một đứa bé từ khi nào vậy?”
“…….”
Phó Tư Diễn nâng chân lên đá vào chân cậu ta, đôi mắt nhìn xuống, “Cháu gái tôi.”
Vài giây sau, Dư Lương phản ứng lại: “Không phải là con gái nhà họ Dung đâu đúng không?!”
Anh im lặng ngầm thừa nhận, Dư Lương kinh ngạc: “Đứa nhỏ này đã trở về nhà họ Dung.”
“Cô bé vốn dĩ là người nhà họ Dung.”
Dư Lương tuy chơi với Phó Tư Diễn từ nhỏ nhưng chưa từng gặp mặt cháu gái nhà họ Dung, thật lạ khi biết giờ cô ấy đã trở về nhà. Nghe những gì Phó Tư Diễn nói, cậu ta cười đùa: “Vâng, ông Phó, ông có cảm thấy rất hạnh phúc khi bất ngờ có một đứa cháu gái không?”.
Phó Tư Diễn liếc cậu ta một cái, nhỏ giọng nói: “Cậu thích thì đến nuôi đi”
“……” Cậu ta chắc chắn không trả lời.
***
Dung Hoan vốn chỉ ăn tráng miệng cho no bụng, chín giờ tối đã cảm thấy đói. Trong phòng không có đồ ăn nhẹ, cô nghĩ ngợi rồi xuống nhà nấu vài thứ.
Cô rời khỏi phòng ngủ, tầng dưới tối đen như mực, nghĩ rằng Phó Tư Diễn vẫn chưa về.
Cô thở dài nhẹ nhõm, ngâm nga một bài hát nhẹ nhàng, xuống lầu và đi vào bếp.
“Ăn gì bây giờ nhỉ?” Cô đi tới tủ lạnh, phát hiện dì Tĩnh đã đi rồi, nhưng dì vẫn để lại rất nhiều đồ ăn.
Cô lấy đồ ra, chuẩn bị nấu mì.
Cô buộc lại tạp dề, rửa tay và chuẩn bị đun nước.
Cô đi lấy cái nồi, nhưng không ngờ cái nồi nặng hơn cô tưởng, nhưng lỡ trượt tay thì cái nồi rơi xuống.
“Bịch”
“ Aaa”
Bên cạnh tiếng nồi rơi xuống đất ầm ĩ là tiếng kêu mà cô không thể kìm chế được.
May mắn, chiếc nồi rơi vào trúng chân cô. Cô hít vào một hơi rồi kiễng chân lên nhấc ra khỏi.
Đau thật…..
Cô cau mày, nhanh chóng nhấc cái nồi lên, ngón chân cảm thấy đau nhói.
Cô nhìn xuống bàn chân của mình, ngón trỏ và ngón giữa đã đỏ và sưng tấy, cô đang kiểm tra, đột nhiên cảm thấy tầm mắt trước mặt tối sầm, một đôi dép lê màu đen tự nhiên bước vào.
Cô nhanh chóng nhìn lên, có một người khác trước mặt cô. Người đàn ông khuôn mặt lạnh lùng, gầy guộc, mái tóc ngắn vẫn còn đang nhỏ giọt nước, chiếc dây đen quấn quanh lấy cơ thể chắc nịch, đôi mắt như đọng đầy hơi nước. Anh hình như vừa tắm xong, trên người thoang thoảng một mùi hương thơm.
Sự xuất hiện đột ngột của Phó Tư Diễn trước mặt khiến cô thực sự giật mình, cô nhanh chóng lùi lại một bước, mi mắt giật giật.
Anh đã về lúc nào vậy !
Phó Tư Diễn nhìn cô, quét cà chua và trứng trên thớt sau lưng cô cũng như gói mì tươi.
Anh nhướng mi, đôi mắt đen láy hơi nhăn lại, chống một tay lên mặt bàn đùa: “Lại ăn mì? ”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT