Nguyệt Quân Thiên Lĩnh

Chương 6 Thiên giới phong vân 1


1 năm

trướctiếp

Trong Lưu Ly thành, bên trên một nóc nhà cao lớn ở hướng đông thành, Tần Quân đang nằm ngửa ngước mặt lên trời nhịp nhịp bàn chân, Nhân đế cũng đứng bên cạch hai tay chấp sau lưng .

Nhân đế xoay người nhìn sang Tần Quân đang nằm cười cười nói :

- Ngọn gió nào đưa Tần Quân đại nhân tới nhân giới của ta vậy, hay là ngài muốn làm chuyện gỉ đây  .

Tần Quân mở mắt nhìn Nhân đế nói :

- Bị các ngươi đánh thức, không ngủ được nữa nên đi dạo khắp nơi vui chơi, làm sao ngươi không hoan nghên ta à .

Nhân đế cười to ánh mắt loạn chuyển nói :

- Cũng không phải là ta đánh thức ngài, là do Thiên đế a Tần Quân ngài hay là tới Thiên giới để quậy đi .

Tần Quân ngồi dậy tức giận nhìn Nhân đế nói :

- Làm sao ngươi muốn đuổi bản Quân đi .

Nhân đế cười ngại ngùng nói :

- Nào có nào có, Tần Quân đại nhân cứ vui chơi , có cần gì cứ nói ta nhất định sẽ hết sức giúp đỡ .

Tần Quân đứng lên ngước mặt lên trời rồi nói :

- Thiên giới sấp có biến, phong vân khuấy đảo a, mà này Tiểu Vũ ngươi cũng khá đấy, rất nhanh nhạy rất được việc nha .

Nhân đế cười cười nói :

- Cũng là quen biết, nàng gặp nạn ta cũng không thể làm ngơ không biết, nên ra tay giúp đỡ coi như nàng nợ ta một nhân tình .

Tần Quân mĩm cười nói :

- Ngươi không sợ bị Thiên đế biết được, sẽ kiếm ngươi gây sự sao .

Nhân đế hừ hừ hắt cằm nói : 

- Biết thì biết thôi, nếu Thiên đế hắn muốn gây sự , thì Nhân đế ta cũng không yếu kém, há phải sợ chứ .

Tần Quân vỗ tay tán thưởng nói :

- Hay, bá khí lắm uy phong lắm, vậy mới là Nhân đế chứ, Tiểu Vũ bản Quân đánh giá cao ngươi đó .

Nhân đế nhăn mày không vui nói :

- Tần Quân ngài có thể gọi thẳng tên Cố An Vũ của ta hay không, đừng gọi Tiểu Vũ nữa dù sao ta cũng sống mấy vạn năm rồi .

Tần Quân hừ hừ liếc mắt nói :

- Thì sao nào, bản Quân hoành thiên trăm vạn năm ngươi với Tiểu Hoa vừa sinh ra, so với bản Quân các ngươi đều là con nít .

Nhân đế nhăn mày nhếch mép muốn nói lại, nhưng không có lý để nói, đúng là Tần Quân sống cả trăm vạn năm hắn mới được sinh ra, bất lực thở dài đầy ngán ngẩm .

Tần Quân không quan tâm tới cảm xúc của Nhân đế, hắn nói :

- Không nói với ngươi nữa, bản Quân đi chơi đây .

- Dì à, ta đói quá cho cái bánh bao được không .

Ngay lúc Nhân đế định rời đi, thì chợt nghe tiếng của Tần Quân ở phía xa, nghe rõ được câu nói vừa rồi của Tần Quân lam Nhân đế loạng choạng muốn té .

Xoay người lại nhìn, Nhân đế thấy rõ Tần Quân đang khom người xin ăn một bà lão bán bánh bao, một bộ dạng sấp chết đói tới nơi, Nhân đế ngây người khóe miệng giựt giựt, hắn không nghe nhầm Tần Quân đi xin ăn, cho dù trăm năm không ăn Tần Quân hắn có biết đói đâu, đây là muốn làm cái gì sự tình .


* Thiên giới lấy chữ Tiên để phân cấp bậc

(Thiên đế ; Ninh Vũ )

* Nhân giới lấy chữ Thần phân cấp bậc

( Nhân đế ; Cố An Vũ) 

* Yêu giới lấy chữ Thánh để phân cấp bậc 

(Yêu đế ; Tề Hoa )

* Ma giới lấy chữ Tôn để phân cấp cậc 

( Ma đế ; Cẩn Nam )


Ngươi vừa gọi ai là dì .

Người đàn bà bán bánh bao khó chịu, nhíu mày hỏi lại Tần Quân. 

Tần Quân cũng ngơ ngác, không lẻ mình nói sai rồi sao, không xác định hắn nói lại một lần nữa:

- Dì ơi, cho con xin một cái bánh bao, hai ngày nay con không ăn gì rồi.

Người đàn bà bán bánh bao khóe miệng giựt giựt, nổi giận quát:

-" Dì cái đầu nhà ngươi, không thử nhìn lại mình xem, đầu tóc còn bạc trắng hơn cả ta, mà ngươi kêu ta bằng dì, đúng hơn là ta phải gọi ngươi là gia gia đó.

Tần Quân trợn tròn mắt, đưa tay kéo một chùm tóc nhìn, sau khi thấy thì đập tay lên trán nói :

- Thất trách, vẫn còn màu tóc chưa thay đổi, haha dì này xin lỗi nha, ta không cố ý trêu ngươi.

Người đàn bà bán bánh bao nổi điên quát lớn :

- Mộ tổ cha nhà ngươi, già rồi sao không ở nhà đi, lang thang khắp nơi trêu chọc người ta, ngươi còn kêu ta một tiếng dì, ta sống mái với ngươi .

Tần Quân hết hồn, vội lùi về sau vài bước nhìn người đàn bà kia nổi điên, quát ầm ĩ lên làm mọi người xung quanh nhìn tới, Tần Quân xoay người bỏ chạy, không muốn dây dưa với đám người phàm này.

Phía trên nóc nhà cao, Nhân đế còn chưa rời đi, hắn vẫn còn đứng trên nóc nhà theo dõi Tần Quân, muốn nhìn xem Tần Quân đang định làm trò gì.

Nhưng thật không ngờ, Tần Quân muốn xin một cái bánh bao, người ta không cho còn đòi đánh Tần Quân, Nhân đế cười to đầy vui vẻ, hôm nay hắn chứng kiến được một khoảnh khắc, vạn năm khó gặp này.

Tần Quân chạy tới một góc phố hẻo lánh, dùng phép thay đổi màu tóc của mình, thay màu tóc của mình thành màu đen, sau khi xong xui hắn nhìn lại xem còn điểm gì để người khác chú ý hay không.

Vừa bước ra khỏi góc phố, thì Tần Quân liền bị một đám nhóc con bao vây, chừng mười hai mười ba tuổi gì đấy, một đám nhóc con lem luốc dơ dáy, quần áo rách rưới trong vô cùng tội nghiệp.

Một tên nhóc con cầm đầu chỉ tay vào Tần Quân nói :

- Ngươi là người mới tới sao, lại dám ở địa bàn của bọn ta xin ăn.


Tần Quân ngạc nhiên nhìn đám nhóc này, hắn chỉ muốn trải nghiệm một chút mà thôi, nào ngờ lại bị đám nhóc con này chú ý rồi.

- À ta chỉ đi chơi, không có dành với các ngươi, ta có việc đi trước ha.

- Muốn đi, làm gì có chuyện dễ như vậy, anh em đâu đánh hắn.

Cả đám nhóc con cầm gậy đánh tới Tần Quân, nhưng Tần Quân nào muốn ra tay, hắn giơ chân bỏ chạy, đơn giản là vì đám nhóc con này là người phàm, còn hắn thì khác nếu như muốn giết đám nhóc này thì dễ rồi, búng một ngón tay là xong, nhưng hắn sẽ không ra tay với người phàm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp