Nguyệt Quân Thiên Lĩnh

Chương 5 Nguyệt Hy tự vẫn 3


1 năm

trướctiếp

Thiên Lôi Thâm Uyên là do ngàn vạn đạo sấm sét hình thành, từng đạo cuồng bạo vô cùng mạnh mẽ, Nguyệt Hy nhảy xuống Thiên Lôi Đài tiến vao Thiên Lôi Thâm Uyên. 

Đùng 

Đùng

Aaaa

Vô số đạo sấm sét đánh vào Nguyệt Hy, máu tươi chảy dài trên cơ thể nàng vết thương chi chít, dù nàng có Ngọc Tiên thực lực cũng không chống đỡ nỗi, liên tục trăm ngàn đạo sấm sét đánh tới khiến cho Nguyệt Hy kêu gào thảm thiết .

Aaaa

Thân thể của Ngọc Tiên rất mạnh kim cương bất hoại, chỉ thua thân thể của Thiên đế mà thôi, dù vậy vẫn bị sấm sét của Thiên Lôi Thâm Uyên đánh cho nứt nẻ, làn da trắng như ngọc bị đánh cháy đen, sấm sét chằng chịt nhiều vô số kể cứ bổ tới không cho Nguyệt Hy thở dốc .

Chỉ vài lần đánh cả thân thể của Nguyệt Hy vỡ tan , bây giờ nàng chỉ tồn tại dưới hình thể linh hồn, dù là ở dạng linh hồn nhưng nàng vẫn không thoát khỏi bị sấm sét đánh .

Đùng 

Aaaa

Sấm sét đánh tới, Nguyệt Hy đau đớn kêu gào thê lương, linh hồn Nguyệt Hy bị đánh tan vỡ tán loạn bên trong Thiên Lôi Thâm Uyên, nhưng mà chủ hồn của Nguyệt Hy thành công thoát ra Thiên Lôi Thâm Uyên. 

Linh hồn rất mờ nhạt, dập dìu trong hư không , bây giờ đây Nguyệt Hy đã không còn nhận biết được gì, nàng như chìm vào trong khoảng không tỉnh lặng, vô tri vô giác linh hồn của nàng chìm nổi trong hư không .

Không biết trôi qua bao lâu, linh hồn của Nguyệt Hy đã trôi tới nhân giới, chìm lặng giữa hư không một thời gian khiến cho linh hồn của Nguyệt Hy rất mờ đi, như là sấp tan vỡ mà chết .

Bên trong một cung điện to lớn, được bố trí hoàng tráng lộng lẫy, trên vách cung điện trang trí những viên ngọc vô cùng quý giá, cả cung điện rất rộng trên sàn lót từng viên đá to, óng ánh từng hạt thần tính như là lưu ly thủy tinh .

Nhưng cả cung điện lớn như vậy chỉ có một người ngồi khoanh chân nhắm mắt, đây chính là Nhân Đế Cố An Vũ, Cung chủ của Lưu Ly Cung .

Bỗng nhiên Nhân Đế mở mắt, nhìn sâu vào một điểm trong hư không, nhíu mày nói :

- Đây là linh hồn của Nguyệt Hy Ngọc Tiên mà, nàng sao lại biến thành dạng này .

Có chút nghi hoặc nhưng hắn không suy nghĩ lâu, đứng lên bước ra một bước đã đi tới bên cạch linh hồn của Nguyệt Hy, khi thấy được linh hồn của Nguyệt Hy, Nhân Đế kinh ngạc vô cùng nói :

- Tại sao lại thành dạng này, linh hồn tổn thương quá nặng, nếu không cứu kịp e là phải chết, nhưng mà không sao nàng gặp được bản Đế ta, không phải phu thê Liễu Sinh đã già vẫn chưa có con sao, bọn họ đã cầu bản Đế vậy thì bản đế toại nguyện cho bọn họ, Nguyệt Hy nàng đi chuyển sinh sống kiếp mới đi, chớ mà bản Đế cứu nàng cũng phải vét cạn túi a, thật không nỡ .

Nói xong Nhân Đế vung tay, đế khí tuôn trào vô biên bao bọc lấy linh hồn Nguyệt Hy, sau đó Nhân Đế rời đi tiến vào nhân giới, xuất hiện giữa hư không Nhân Đế xác định phương hướng rồi chỉ :

- Chắc là hướng này, không sai được .

Xác định được phương hướng xong Nhân Đế phá không bước đi, nhưng không đi được lâu Nhân Đế dừng lại, nhíu mày suy nghĩ rồi nói :

- Bản Đế đi lạc rồi, đây đâu phải là hướng đi tới Liễu Châu gia trang đâu, sai rồi phải là hướng bên này mới đúng .

Là do không thông thạo địa hình nên Nhân Đế đi lạc, sau một lúc nhận định phương hướng chính xác lại rời đi, lần này thì đi chính xác chỉ bước vài bước Nhân Đế đã đi tới phía trên của Liễu Châu gia trang, Nhân Đế nhìn xuống rồi nói :

- Liễu Sinh nể tình ngươi luôn trung thành với ta, hôm nay bản Đế giúp ngươi chuyện tốt mà ngươi luôn ước ao, còn Nguyệt Hy nàng ngày sau nếu khôi phục thì phải cảm ơn ta, vì khoảnh khắc này bản Đế đã cứu nàng .

Nhân Đế khoác tay, linh hồn Nguyệt Hy bay vào bên trong Liễu Châu gia trang, thuận lợi tiến nhập vào bụng của Liêu Nhĩ Cửu Vân, vợ của Liễu Sinh đại phu nhân của Liễu Châu gia trang. 

Từ khi Nguyệt Hy nhập vào bụng của Liêu Nhĩ Cửu Vân, đã trôi qua ba tháng nàng tại trong bụng linh hồn đã quy tụ, xem như đã giai đoạn nguy hiểm nhưng linh hồn của nàng, vẫn còn tán loạn trong thiên địa này rất nhiều, hóa thành hình hài nhỏ bé chuyển sinh sống một kiếp mới .

Bên ngoài hành lang của một tòa đại điện, một nha hoàn chạy thật nhanh dáng vẻ hớt hải, đẩy mạnh cữa lớn của tòa đại điện xong vào, chạy tới bên cạnh một chiếc giường lớn, một bộ dạng muốn nói nhưng quá mệt không nói thành lời, bên trên giường lớn một người trung niên đang ngồi, tay bấm pháp quyết tu hành .

Thấy nha hoàn đẩy cữa chạy vào, dáng vẻ gấp gáp nhíu mày hỏi : 

- A Bích, có chuyện gì quan trọng sao, lại làm phiền ta tu hành .

A Bích thở lấy vài hơi, cố ổn định gương mặt đỏ ửng nói :

- Trang chủ, phu nhân có thai rồi, phu nhân đã có em bé .

Liễu Sinh đang nhắm mắt tu hành, nghe được A Bích nói phu nhân của mình có thai, hắn sấp được làm cha, điều này hắn trong chờ cả trăm năm nay, quá vui mừng nhảy xuống chạy đi .

A Bích nhìn theo muốn nói cái gì nhưng không kịp, bất quá vừa thấy hướng mà Liễu Sinh chạy thì nàng hốt hoảng chạy theo hô to :

-Trang chủ,  hậu viện của phu nhân bên này, người đi lộn đường rồi .

( Chủ nào thuộc hạ nấy, cứ đi lộn đường ).

Liễu Sinh nghe vậy thì chợt tỉnh lại, xoay người lại chạy đi, nghe tin vợ có thai mang thai con của hắn, vì quá vui mừng nên không để ý gì, hắn chạy thật nhanh tới hậu viện của vợ, đẩy cữa xong vào, còn A Bích thì mệt mỏi chạy theo khi tới cữa hậu viện nàng chống hông thở hổn hển .

Chạy vào trong hậu viện, Liễu Sinh chạy ngay tới bên vợ, ngồi xuống ôm lấy Cửu Vân thật chật, bàn tay run run sờ vào bụng nàng, nước mắt rơi xuống ngước mặt lên nhìn Cửu Vân mếu máo nói :

- Phu nhân, nàng có thai rồi, ta sấp được làm cha rồi phải không .

Liêu Nhĩ Cửu Vân lắc đầu mĩm cười, bất lực nhìn phu quân của mình nói :

- Chàng đường đường là đệ nhất thủ hạ của Nhân đế, Đại Thần cấp bậc vậy mà giờ ngồi đây khóc, chàng không sợ tin này truyền ra sẽ làm thiên hạ chê cười sao .

Liễu Sinh hừ một cái trợn mắt nói :

- Ta chẳng quan tâm ai muốn cười, ta chỉ quan tâm là ta sấp được làm cha, ta và nàng cuối cùng cũng có con .

Liêu Nhĩ Cửu Vân tựa đầu vào ngực Liễu Sinh, hai mắt cũng rưng rưng muốn khóc, nhưng trong ánh mắt lại chứa đầy yêu thương và hạnh phúc, đời này Cửu Vân nàng tu hành không cao nhưng gặp được Liễu Sinh, kết thành phu thê giờ đây lại có con của hai người, cuộc đời viên mãn đối với nàng sao không hạnh phúc chứ .

A Bích đứng bên cạnh cũng khóc òa lên, không kiềm chế được cảm xúc trong lòng, từ khi còn nhỏ nàng đã đi theo bên cạnh Cửu Vân, một mực kề cận hầu hạ Cửu Vân nhiều năm, thấy Cửu Vân nhiều năm không có con u sầu buồn bã, bây giờ đã mang thai A Bích cũng vui mừng hạnh phúc lây .

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp