Không khí xung quanh hai người không khỏi nổi bong bóng hường phấn khắp nơi, bất quá còn chưa được bao lâu đã có giọng nói phá tan khung cảnh ái muội này:” Các người bán sách kiểu gì vậy hả?!”
Mộ Dung Hoài dù sao vẫn là chưởng quầy của hiệu sách nên cũng phải chịu trách nhiệm cho việc sách đã bán ra, người đến là một nhóm thư sinh vẻ mặt đầy tức giận, một thư sinh đi đến trước đập sách trên quầy mắng:” Xem sách mà các người bán là cái dạng gì!”
Tam Ngưu thấy nhóm người hung hăn muốn ức hiếp Mộ Dung Hoài không khỏi muốn mắng người lại nhưng lại bị Mộ Dung Hoài đã ngăn cản trước, cậu kiểm tra sách trên quầy.
Sách viết về các tập thơ của một vị lão tử rất nổi tiếng, nhìn qua quả thật không có gì đáng nói.
Nhưng nếu hiểu biết về thơ văn, nhìn vào một chút liền thấy được lỗi của một vài con chữ, còn có chữ bị thiếu nét.
Mộ Dung Hoài càng đọc càng nhíu mày, cậu ngước nhìn nhóm thư sinh:” Cửa hiệu của chúng ta không bán những loại sách này”
“ Ngươi là muốn lừa ai? Ngày hôm qua chính ta đã ở cửa hiệu của các ngươi mua hai quyển sách này” Mộ Dung Hoài đương nhiên nhận ra hai quyển sách được bán đi hôm qua cùng người mua chúng.
“ Ta cũng mua một quyển ở đây hai ngày trước, hôm nay mới lật xem cũng bị lỗi như vậy” một thư sinh khác không biết lấy từ đâu một quyển sách khác ném lên bàn.
Ngay sau đó một vài thư sinh khác cũng mang sách ra chỉ các lỗi sai rồi ném trên quầy, vụ ồn ào này dẫn đến người dân bên ngoài tò mò mà đứng xem náo nhiệt.
Xung quanh vang lên xì xào bàn tán, lại nhìn tình cảnh những thư sinh này nếu không làm cho ra lẽ liền không được khiến Mộ Dung Hoài không khỏi thu lại biểu tình hòa nhã trên mặt.
Mộ Dung Hoài nghiêm túc nói:” Ta đã nhìn qua, dù chữ viết ở đây có giống với những quyển sách đã bán ra nhưng có vài chỗ không giống, như là chỗ này…”, cậu vừa nói vừa lật hai quyển sách có cùng tác giả ra , một cuốn vẫn còn ở trong cửa hiệu một cuốn bị cho là giả mạo rồi so sánh những nét viết.
Thư sinh không thèm liếc nhìn chứng cứ mà nói:” Ngươi nói gì mà chả được, nhưng quyển sách này là chính tay ta mua ở hiệu sách các ngươi.
Các ngươi treo đầu dê bán thịt chó như vậy có xứng đáng hay không? Còn ngươi, ngươi là Mộ Dung Hoài đúng không, đứng đầu bảng kì thi nhưng lại làm cho một cửa hiệu không ra gì.
Thật là đáng xấu hổ cho kẻ đứng đầu bảng!”
Lúc này Mộ Dung Hoài mới chắc chắn rằng những người này là đến đây cố tình gây sự, cậu không khỏi ngẫm lại mình đã đắc tội với ai hay cửa hiệu này đắc tội với ai, cậu lờ mờ đoán được có lẽ người đến là những sĩ tử bị rớt hoặc không đạt được thành tích như của cậu…
Từ phía xa Diệp Gia đã nhìn thấy cả đám người bu lại hiệu sách Lâm An, y cảm thấy dấu hiệu này không được tốt.
Tiểu Cẩn là người tò mò nhất được sự cho phép của y bèn đi đến kéo một người đang hóng chuyện mà hỏi.
Sau khi biết được đáp án liền báo cáo cho Diệp Gia.
Diệp Gia nhướn mày:” Hiệu sách mà cũng có người đến gây sự hay sao?”
Tống Mạn Vũ không cho ý kiến mà hỏi y:” Muốn vào xem không?”
“ Ừ, ta lo cho Dung Hoài ở bên trong không xử lí được”
Người xung quanh còn đang hóng hớt thì cảm thấy một đợt không khí lạnh ập đến, mọi người chưa hiểu chuyện gì thì đã có giọng nói trầm trầm phía sau lưng vang lên:” Xin nhườn đường”.
Mọi người bất giác né sang một bên, vì thế nhóm người của hắn liền có một con đường để đi.
Tiểu Cẩn cũng là lần đầu cảm nhận được khí thế của hắn không khỏi rụt cổ, nhưng kì lạ là Diệp Gia lại cứ như không bị ảnh hưởng được hắn bảo hộ cho đi vào bên trong.
Bên trong cả hai phía vẫn đang dằn co, nhưng cuối cùng những thư sinh kia lại nhường bước trước, một kẻ nói:” Hừ, đúng là cửa hiệu giả làm hại ta phải tốn bạc lẫn kiến thức! Dù sao cũng là sĩ tử với nhau ta không muốn làm hại công danh của ai, chuyện này coi như cho qua đi! Các huynh đài, chúng ta đi thôi, nên cho họ một con đường lui”.
Những thư sinh xung quanh nhìn nhau rồi trừng mắt nhìn Mộ Dung Hoài, cả đám lục đục rời đi.
Mộ Dung Hoài thấy sự tình không đơn giản như vậy, ngoài mặt là nói bỏ qua nhưng danh tiếng lần này đồn ra ngoài thì thật sự hiệu sách sẽ không có danh tiếng tốt..