Kết quả thi mười ngày sau đó mới công bố, Tiểu Cẩn phải chen chúc trong giữa đám người dò tên trên bảng được dán trước nơi thi trước đó.

Phải chen lấn đến nửa ngày trời mới đến gần được bảng công bố, lại đọc dọc từ trên xuống Tiểu Cẩn không dám thở mạnh, xung quanh bên tai là từng tiếng kinh hỉ, buồn bã, mắng chửi cũng có, cậu phải cật lực mở căng mắt ra đọc.

Cuối cùng cũng nhìn thấy tên mà mình mong muốn, Tiểu Cẩn hận không thể hét lên thành tiếng nhưng rất nhanh kiềm chế lại thoát ra khỏi đám người chạy về biệt viện của Diệp Gia.
Một bên Tiểu Cẩn lo lắng sốt vó, y một bên lại nhàn nhã thưởng trà, hay nói đúng hơn hắn uống trà còn y uống nước ô mai.

Hắn lột vỏ một quả nho rồi đưa đến bên miệng y, y há miệng ăn lấy, hắn mới hài lòng lột quả tiếp theo.

Mấy ngày nay bồi bổ Diệp Gia cuối cùng cũng đã có sức sống như ban đầu, hắn có chút suy nghĩ về những lần tổ chức kì thi tiếp theo này, thời gian thi quá dài tổn hại đến sức khỏe của sĩ tử, nên rút bớt lại thì hơn.

Còn đang thưởng thức không gian của hai người thì tiếng Tiểu Cẩn đã vang từ xa:” Thiếu gia, trúng rồi, trúng rồi!”
Y tốt bụng rót một chén trà đưa cho Tiểu Cẩn vừa mới chạy trở về, Tiểu Cẩn thở dốc nốc hết một chén rồi đặt cạch xuống bàn hưng phấn nói:” Thiếu gia, thật sự người đã đậu rồi!”
“ Vị trí thứ mấy?” y hỏi.
“ Là chính giữa bảng, hộc, tiểu nhân vừa nhìn thấy tên của thiếu gia liền vội chạy về báo.

Hộc, tiểu nhân không kịp xem thứ tự, nhưng tầm hai mươi, hộc, gì đấy”
“ Như vậy cũng tốt” y gật đầu rồi được hắn bón cho một quả nho lột vỏ khác, sau đó lại hỏi:” Mộ Dung Hoài đứng thứ mấy?”.

Kể từ khi Tam Ngưu trở thành người mà Tống Mạn Vũ bồi dưỡng thì y cũng có thời gian đến tìm Mộ Dung Hoài nói chuyện, hai người từ đó cũng trở nên thân thiết.
“ Là thứ nhất ạ” Tiểu Cẩn tỏ ra hâm mộ không thôi.
Tiểu Cẩn lấy lại được cột hơi rồi đập tay nói:” Như vậy thiếu gia sẽ tham gia kì thi cuối cùng, chỉ cần cố gắng vào được mười người đầu tiên chắc chắn thiếu gia sẽ được làm quan!”
“ Còn quá sớm để kết luận” y không muốn Tiểu Cẩn kì vọng quá nhiều, y cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần, nghĩ nghĩ y không khỏi ngước nhìn hắn.
“ Làm sao vậy?” hắn nhẹ giọng hỏi, y lắc đầu.

Tống Mạn Vũ lau tay sạch sẽ rồi đặt lên đầu y xoa xoa:” Ta biết em sẽ làm được.

Nhưng đừng cố sức quá, không đậu cũng chả sao, ta nuôi em”
Tiểu Cẩn hít một hơi rồi nhanh chóng chuồng đi để hai người một chỗ, y bị hắn nói không khỏi mất tự nhiên vờ nói:” Ta cần huynh nuôi sao? Nhà ta có rất nhiều cửa hàng, chưa biết ai nuôi ai đâu”
“ Được được, là ta lỡ lời.

Vậy sau này ta đành nhờ em nuôi ta vậy” hắn co được giãn được mặt dày nói.
Diệp Gia bị hắn chọc cười, chính là cười thành tiếng thật, kể từ khi bán lương thực để cứu trợ cho Trấn Thủy, cửa hàng Diệp gia cũng quyên một số lương thực riêng khác nên danh tiếng ngày càng được lan xa.

Bất ngờ là hoàng thượng cũng ban cho chức danh “Hạt ngọc” trên bảng hiệu của Diệp gia, đây chắc chắn nổi tiếng lại càng nổi tiếng, phụ thân của y còn ngủ mà cười đến tỉnh lại.

Không thể khiêm tốn được.
Triều đình hiện tại vẫn sóng yên biển lặng, chỉ có Tống Mạn Cảnh tự tin thái quá lia mắt tìm kiếm người tài về dưới trướng.

Hắn không thèm để ý, lúc chuyện xảy ra vẫn sẽ xảy ra, hiện tại hắn vẫn nên bồi bên người của y thì hơn.
Diệp Gia muốn đến tìm Mộ Dung Hoài chúc mừng một phen, hắn cũng đi theo sau, Tam Ngưu cũng một hôm được nghỉ đã đi xem thông báo bây giờ có lẽ đang ở bên cạnh Mộ Dung Hoài.
Ở hiệu sách Lâm An, Mộ Dung Hoài sau khi biết tin không khỏi vui vẻ, điều vui vẻ nhất không phải mình được đứng đầu bảng mà chính là Tam Ngưu cũng trúng tuyển.

Tam Ngưu gãy đầu nói:” Ta cũng không nghĩ đến mình lại trúng”, mặc dù thứ hạn gần chót nhất.
Mộ Dung Hoài lắc đầu cười nói:” Huynh đã làm rất tốt, ta tin kì thi tiếp theo huynh cũng sẽ làm thật tốt”
“ Ta sẽ cố gắng, chính đệ cũng phải cố gắng!” Tam Ngưu nắm chặt tay Mộ Dung Hoài chân thành nói.

Mộ Dung Hoài mỉm cười, nụ cười này khiến Tam Ngưu nhịn không được đỏ mặt..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play