Mộ Dung Hoài ngăn cản người lại:” Các ngươi chưa rõ thực hư cứ như vậy liền đi? Nếu không tin cửa hiệu của chúng ta, chúng ta có thể nhờ quan phủ giải quyết”.
Thư sinh nhướn mày:” Ta là muốn tốt cho danh tiếng của hiệu sách các người, nếu thật sự đưa lên quan phủ mọi chuyện càng được phanh phui thì mọi thứ càng không tốt”
“ Phải đó, ta thấy nhóm thư sinh này còn biết nhìn xa mà ngươi vẫn cố chấp” người dân xung quanh nhịn không được bàn tán.
“ Đúng rồi, tốt khoe xấu che, thôi đã phạm sai lầm lần này thì lấy làm bài học cho lần sau”.
Tam Ngưu là người nóng nảy, bị bọn họ hết lần này đến lần khác sỉ nhục Mộ Dung Hoài như vậy không khỏi tức đến đỏ mắt:” Các ngươi mới là người đổ tội cho người khác!”.
Diệp Gia nhíu nhíu mày muốn lên tiếng phụ giúp nhóm người Mộ Dung Hoài thì bị hắn kéo lại, cậu khó hiểu ngước nhìn hắn.

Hắn lắc đầu cúi đầu nói:” Không cần lo lắng.

Người kia đến rồi”
“Người kia?”
“ Ta là lão bản ở đây, các ngươi là đến khiếu nại về sách đi?” một giọng nói ôn hòa vang lên nhưng người nghe bất giác sinh ra cảm giác kính phục.

Người lên tiếng là một lão nhân ăn vận bình thường giản dị đang đi đến quầy thu chi của Mộ Dung Hoài.

Mộ Dung Hoài muốn nói lại bị lão nhân giơ tay nên cậu đành yên lặng đứng cạnh.
Nhóm thư sinh nhướn mày:” Đúng vậy, tiên sinh cũng là người lớn tuổi cũng nên biết trái phải”.
Lão nhân khẽ cười:” Đương nhiên ta sẽ làm ra trái phải”
Nhóm thư sinh gây chuyện nhìn nhau, trong thâm tâm họ cảm thấy người này không dễ chọc.

Chỉ thấy lão nhân liếc nhìn những quyển sách để ngổn ngang trên quầy rồi nói:” Các ngươi làm sao biết đây là sách do cửa hiệu ta?”
“ Còn như thế nào nữa, chẳng phải chúng ta chính tay mua nó ở đây hay sao? Phía góc phải còn ghi tên của cửa hiệu, ta không nói sai chứ?” một thư sinh đáp, gã chắc chắn đã làm không ra sơ hở không sợ bị người khác bắt thóp.

Nếu nói chữ viết có chút sai lệch thì cũng không ai tin, dẫu sao cũng từ cửa hiệu mà ra cứ nói là cửa hiệu trộn lẫn sách thật cùng sách giả, đâu ai có thể kiểm chứng.
“ Ồ? Đúng là sách của chúng ta đều có kí hiệu, nhưng…” lão nhân lại quay sang hỏi Mô Dung Hoài:” Ghi chép sách đầu vào ở đâu”.

Mộ Dung Hoài không tò mò mà nhanh chóng lấy ra một quyển sổ ghi chép đưa cho lão nhân.
Ông vừa lật vừa hỏi:” Ngươi nói ngươi mua sách ở đây là ngày hôm qua?”
“ Đúng vậy”
“ Ta mua hai ngày trước”
“ Ta nữa”
Lão nhân lướt nhìn ba thư sinh lên tiếng rồi lại thu hội tầm mắt nhìn vào danh sách, ông nói:” Cửa hiệu của ta nhập sách là năm ngày trước, số liệu có ghi chép đầy đủ vẫn còn niêm phong trong nhà kho, số sách này cũng là bản mới nhất trong số sách đó”.
Sau đó ông gấp sổ ghi chép lại:” Nhưng sách mà các ngươi đưa đến chỉ mới viết cách đây ba ngày”
“ Làm sao có thể!” những thư sinh không khỏi trố mắt nhìn ông.

Ông lão chỉ mũi của mình:” Ta ngửi được mùi mực còn rất mới, mặc dù là dùng loại mực nhanh khô nhất nhưng mùi vẫn còn đó” với kinh nghiệm lâu năm của ông đương nhiên có thể tính toán ra sách được viết khi nào.
Một kẻ vẫn còn cứng đầu:” Ai biết ông nói dối hay không”
“ Với cả những quyển sách này không phải của cửa hiệu chúng ta”

“ Ông nói đùa đúng không, tên cửa hiệu của ông rõ ràng ở đấy!” thư sinh trừng mắt nhìn, hiện tại khí chất mọt sách gì đã bay phân nửa.
Lão nhân lắc đầu, đúng lúc này quan binh đi đến dẹp loạn mọi người đứng chắn trước cửa:” Tránh ra một bên, tránh ra”
Một vị quan vận y phục triều đi đến vừa nhìn thấy lão nhân liền cúi người:” Tần tiên sinh!”
Những người khác nghe xong không khỏi ngờ vực, một lão nhân bán sách mà cũng được quan viên cung kính cúi chào như vậy? Biểu tình trên mặt của nhóm thư sinh khá đặc sắc, họ cảm thấy mình đã chọc người không nên chọc.
“ Tần tiên sinh? Họ Tần, là cựu thái phó Tần Sinh của tiên đế sao?” Diệp Gia đánh giá một rồi cho ra kết luận.
“ Thật thông minh” hắn khẽ xoa đầu y cỗ vũ.

Vì có quan viên cùng binh lính xuất hiện nên mọi người nhất thời im lặng, giọng nói của y không lớn nhưng với không gian yên ắng này mọi người gần như có thể nghe thấy..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play