Một lúc sau cửa phủ được mở ra, Lý Quang Dao nhìn thấy người ngày đêm mình mong chờ đang ở trước mặt tim cứ đập thình thịch không thôi.

Nhưng trái ngược với vẻ lo lắng của Lý Quang Dao, hắn vẫn một mặt lạnh lùng ánh mắt chỉ nhìn về mỗi Tứ đệ của mình nói:” Không biết Tứ đệ có chuyện gì quan trọng mà đến tận nơi tìm ta?”
Phải biết hắn còn đang muốn ăn trưa cùng Diệp Gia thì đã bị ám vệ nhắc nhở Tứ đệ cùng một người khác đang ở trước cổng.

Hắn đến biệt viện cũng là lén lút, đường từ hoàng cung trở về phủ hắn đều đi xe ngựa, sau khi vào phủ hắn liền thay đổi trang phục lẳng lặng đến biệt viện của Diệp Gia như vậy người khác sẽ không chú ý.
Tống Mạn Cảnh khẽ nhếch miệng nói:” Đệ đã cất công đến tận đây mà hoàng huynh vẫn không mời ta vào được hay sao?”
“ Muốn nói gì thì cứ nói ở đây đi” hắn liếc nhìn Tống Mạn Cảnh, gã tức giận đến nghiến răng nhưng trên mặt vẫn cố nở nụ cười:” Chỉ là ta muốn học hỏi một chút kinh nghiệm từ việc tham gia tổ chức kì thi mà thôi”
Hắn lạnh lùng nói:” Như vậy thì không cần, ngươi có thể hỏi những quan viên tham gia”
Tống Mạn Cảnh cười lạnh:” Nếu vậy thì đệ cũng không làm phiền huynh nữa, cáo từ trước”, nói rồi gã không thèm nhìn hắn thêm một lần nào mà lên xe ngựa rời đi.

Dẫu sao mục đích ra oai với Tống Mạn Vũ cũng đã hoàn thành, gã cũng nên trở về chuẩn bị kĩ cho kì thi thì hơn.
Nhất thời trước cửa phủ chỉ còn mình hắn cùng Lý Quang Dao, cậu hít một hơi lấy can đảm rồi đi đến trước mặt hắn hỏi:” Tại hạ xin mạn phép được hỏi, có phải đại nhân chính là người trên đường cứu được một nhóm người từ bọn sơn tặc hay không?”
Hắn chậm rãi nhìn Lý Quang Dao biểu tình không rõ, cậu lấy hết can đảm nói:” Tại hạ chính là được đại nhân cứu giúp, tại hạ muốn bày tỏ lòng biết ơn cũng như có thể báo đáp…”
“ Như vậy thì không cần đâu, ta chỉ là tiện tay sai thuộc hạ giúp đỡ, ngươi không cần suy nghĩ nhiều.

Ta có việc không thể gặp được” nói rồi hắn lùi về sau trong phủ, cửa cổng đóng lại ngăn cách Lý Quang Dao bên ngoài.

Lý Quang Dao cứ thể nhìn cánh cổng khép lại mà không thể làm được gì khác, cậu mím môi thầm quyết tâm phải vào được trong hoàng cung, như vậy cậu mới có thể tiếp cận được với hắn.
Kiếp này không còn giống như kiếp trước, hắn không còn là người quan tâm đến cậu nữa, vậy thì chính cậu sẽ chủ động tìm sự quan tâm cũng như tình cảm hắn dành cho cậu trước kia.
Lý Quang Dao nói:” Trở về”, thư đồng không dám nói nhiều mà đi phía sau Lý Quang Dao.
Sự tình nhỏ nhoi này không ảnh hưởng được đến kì thi sắp đến, đầu tháng tư khí hậu không còn rét lạnh nữa, trong khoảng sân rộng lớn các sĩ tử lục đục tiến vào, ai nấy đều mang theo biểu tình hồi hộp có, lo âu có, tự tin có.
Ngồi vào gian phòng đã định, các sĩ tử được phát đề sau đó cầm bút viết đáp án.

Diệp Gia nhìn tờ đề trên tay, nhướn mày suy ngẫm một chút rồi bắt đầu chấm mực viết từng con chữ đầu tiên.

Lý Quang Dao ở một bên khác khẽ nhếch môi, kiếp trước cùng kiếp này đề thi vẫn không đổi, cậu nhanh chóng viết đáp án đã vạch sẵn từ trước, nhất định lần này cậu sẽ được đứng hạng cao nhất.
Thời gian thi chính là cả ba ngày chia làm ba đợt bài thi, thi liên tiếp không nghỉ, mỗi người sẽ được tách ra vào một gian phòng độc lập chật hẹp tự mình điền đáp án.

Những ai tự tin với bài thi của mình có thể nộp trước nhưng lại đợi đúng tiếng chuông mới được ‘thả’ ra.

Diệp Gia đặt bút xuống xoay xoay chiếc cổ đã sắp cứng đờ của mình, rồi lại nằm xuống chợp mắt một chút, cuối cùng chuông cũng reo lên.

Diệp Gia thở hắt ngồi dậy, cửa phòng mở ra y không nhanh không chậm đi ra ngoài.

Những sĩ tử xung quanh ai nấy cũng phờ phạt hốc hát, chính y cũng không thua kém cũng may trường thi không cấm sĩ tử mang thức ăn dự trữ vào bên trong.

Nhưng cũng chỉ có lương khô mới để được trong ba ngày không bị hư tổn, y đã nghĩ mình không sống sót qua được ba ngày này rồi.

Đây chính là một trong những điều rắc rối mà y không muốn tham gia thi cử, thật mệt.
Vừa ra khỏi nơi thi Diệp Gia đã bắt gặp thân ảnh của Tống Mạn Vũ ở phía xa đợi mình, nhìn thấy người hắn liền đi đến đau lòng xoa má y:” Em gầy đi rồi”
Tiểu Cẩn cũng hồi hộp muốn chết dù rất muốn hỏi thăm tình hình thi cử nhưng khi thấy hai người họ ân cần như vậy đành im lặng đứng một bên.

Diệp Gia gật đầu:” Đúng là có chút đói, huynh làm món gì đó cho ta ăn đi”
“ Được” hắn kéo tay người vào xe ngựa nhưng thân hình y đi đến loạng choạng hắn quyết định bế người vào trong xe ngựa, hiện tại hắn không quan tâm đến ánh nhìn của nhóm người đối địch, dù sao người khác phe ở trường thi tại đây không nhiều, còn nếu có nhìn thấy hắn cũng đủ khả năng ứng biến không làm liên lụy đến y.

Cùng lúc Lý Quang Dao từ bên trong đi ra, nhìn thấy hắn bế một nam nhân khác vào trong một chiếc xe ngựa không khỏi cứng đờ người.

Cậu rất muốn tiến đến hỏi cho ra lẽ nhưng chợt nhận ra mối quan hệ hiện tại của hai người cũng chả được xem là quen biết, làm sao có đủ tư cách mà đi tra hỏi.

Là Lý Quang Dao tự làm tự chịu..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play