Xe ngựa tiếp tục chạy, đến khi dừng lại đã đứng trước một biệt viện trang trọng nào đó.
Hắn đỡ y xuống xe rồi dẫn vào bên trong, hắn nói:” Đây là biệt viện của ta, em cứ thoải mái ở lại đây sẽ không ai làm phiền em”.
Biệt viện nằm ở nơi an tĩnh ở phía Tây kinh thành cũng rất gần với phủ đệ của hắn.
Quả thật hắn dự tính mang người ở trong phủ đệ nhưng lại nghi kị đám người ở phe đối lập một khi biết tin hắn cho một sĩ tử ở trong phủ rất có thể sẽ gây bất lợi cho Diệp Gia.
Hắn đành lùi một bước mang người đến đây, biệt viện này không ai biết chủ nhân của nó là ai, họ chỉ biết thỉnh thoảng chủ nhân của biệt viện này sẽ trở về nghỉ ngơi rồi lại rời đi.
Biệt viện khá rộng lại trồng nhiều cây cảnh, có hòn non bộ rất thích hợp cho nghỉ dưỡng.
Hắn dẫn y đến phòng ở rồi nói:” Căn phòng này đã được dọn sạch sẽ, em xem có thích hợp không? Nếu không lại đổi lại”
Y quan sát một lượt rồi lắc đầu:” Như vậy đã rất tốt rồi, ta không câu nệ”
“ Đã đói bụng chưa? Ta làm cơm cho em ăn, như thế nào?”
“ Được a, ta cũng rất muốn biết Tam hoàng tử sẽ làm món gì cho ta ăn” Diệp Gia nhìn hắn nói.
Hắn cảm thấy có chút buồn cười đi đến trước mặt y cúi đầu hỏi:” Biết thân phận của ta rồi đi?”
Diệp Gia bĩu môi quay mặt sang chỗ khác, hắn lại không để yên mà nhẹ nâng cằm y đến đối diện với chính hắn:” Nói cho ta biết, tại sao lại biết được”, hắn từ khi gặp y vẫn luôn lấy thân phận là Khâm sai nên có chút tò mò.
Y chỉ khối ngọc bội giắt bên hông đại diện cho thân phận của hắn:” Cái này, Trường Thọ đế chỉ có hai nhi tử trưởng thành còn ở trong kinh thành, một là Tam hoàng tử, hai là Tứ hoàng tử.
Dựa theo tính cách của huynh thì không thể nào là Tứ hoàng tử được”
Hắn bật cười hôn lên môi y, có lẽ đứng trước mặt y hắn không bao giờ che dấu, đến cả việc ngọc bội bên hông cũng quên bén.
Hắn tiếp tục trêu đùa:” Vậy theo ý của em Tứ hoàng tử là người như thế nào?"
Y nhíu nhíu mày:” Ta chỉ là không có thiện cảm với hắn, chỉ có huynh là khác nên huynh chắc chắn không phải Tứ hoàng tử”
“ Ha ha, sao lại đáng yêu như vậy” hắn cười nhìn y rồi trực tiếp hôn sâu lên đôi môi hồng hồng của y.
Diệp Gia cũng không kháng cự, tuy có chút trúc trắc nhưng vẫn có thể chống đỡ được nụ hôn cuồng nhiệt lẫn ôn nhu của hắn.
Sau khi rời khỏi phòng hắn liền mang Diệp Gia vào trong nhà bếp, bên trong đã được chuẩn bị sẵn tất cả các nguyên liệu.
Hắn để y ngồi một nơi rồi tự mình xắn tay áo vào chế biến, y lần đầu nhìn thấy hắn tự mình vào bếp nên có tò mò.
Đến khi nhìn thấy động tác thuần thục của hắn y không khỏi nhướn mày, đây là đã làm rất nhiều rồi đi? Đây là hắn một thân làm hoàng tử sợ người hạ độc vào thức ăn nên tự mình làm lấy hay cố tình học để làm cho người đặc biệt? Diệp Gia đương nhiên sẽ không tự đề cao chính mình sẽ là người đặc biệt trong vế suy đoán thứ hai được đưa ra bởi hắn đã làm điểm tâm thuần thục cho y ở Trấn Thủy như vậy chắc chắn đã biết nấu ăn từ trước.
Diệp Gia nghĩ đến viễn cảnh hắn đặc biệt học nấu ăn dành cho người nào đó liền có chút buồn bực, nhưng sau đó lại tự giễu, hai người đã quen nhau được bao lâu mà muốn hắn chỉ đối xử đặc biệt với một mình y? Chẳng phải sau này hắn cũng sẽ thành thân, sinh hài tử, thậm chí nếu hắn tài giỏi có thể làm làm hoàng đế, sau đó chính là mở rộng hậu cung…
Càng nghĩ tâm tình vui vẻ khi mới gặp hắn gần như đã biến mất sạch, y cũng bị não úng mới đến kinh thành gặp hắn.
Dường như tâm linh tương thông, Tống Mạn Vũ vẫn đưa lưng về phía y như cảm nhận được tâm tình đối phương không khỏi dừng động tác trên tay quay lại nhìn người, chỉ thấy người đang chăm chú cầm lấy ly trà trong tay không biết đang nghĩ gì mà cứ nhăn nhăn đầy tủi thân.
Lại suy nghĩ miên man gì nữa vậy? Tống Mạn Vũ thở dài đặt món nấm xào trên bàn rồi chống tay hai bên bàn cúi người nhìn y hỏi:” Như thế nào đang vui vẻ lại mặt đầy tâm sự như vậy, ai làm em giận sao?”
Diệp Gia lắc đầu:” Không có, huynh mau chú ý đồ ăn sắp khét rồi kìa”, y lãng tránh không đối diện với hắn.
“ Người” hắn nhíu nhíu mày nhìn y.
Hắn vừa dứt lời đã có người xuất hiện tiếp nhận bếp lửa đang dang dở, còn chính hắn lại kéo người ra ngoài.
Tiểu Cẩn được Hiên Tử mang đi tham quan khắp nơi cuối cùng liền vui vẻ chạy đi tìm y, nhìn thấy thân ảnh hai người hắn cùng y đi ra ngoài sân liền muốn mở miệng gọi người lại bị Hiên Tử bên cạnh nhanh tay che kín miệng.
“?” Tiểu Cẩn khó hiểu nhìn Hiên Tử, chỉ thấy Hiên Tử nhướn mày nói:” Không thấy hai vị chủ tử có chuyện cần nói hay sao? Ngươi là muốn đi tìm đường chết?”
Tiểu Cẩn vội lắc đầu rồi ra hiệu mình sẽ im lặng Hiên Tử mới thả tay khỏi miệng của cậu, Tiểu Cẩn thở phào:” Ngươi làm ta xém ngạt thở chết”.