“ Ngạt thở chết còn hơn bị chủ tử của ta trị tội” Hiên Tử liếc nhìn Tiểu Cẩn như nhìn một tên ngốc rồi tự mình vào nhà bếp xem xem có thứ gì cho anh làm hay không.

Tiểu Cẩn nhìn thấy mình cũng nhàm chán liền theo phía sau Hiên Tử phụ giúp trong bếp.
Tống Mạn Vũ một đường mang người đến hoa viên, nơi đó có bày một chiếc xích đu được tết rất cẩn thận, hắn mang y ngồi trên đó còn mình thì ngồi xổm xuống trước mặt y gần như quỳ xuống, hai tay nắm chặt tay y hỏi:” Nói, rốt cuộc em làm sao lại buồn, là có liên quan đến ta?”
Diệp Gia mím môi không đáp mà chỉ yên lặng nhìn hắn, hắn lặng lẽ quan sát nhìn vào hai mắt của y, sau đó thở hắt ra.

Tống Mạn Vũ kéo hai tay y đến trước mặt rồi khẽ hôn lên nó, hắn tận mắt nhìn thấy hai tai của y dần đỏ mới thầm thở phào, xem ra là không quá tức giận.
Hắn chậm rãi nói:” Nếu ta nói ta và em quen nhau từ kiếp trước, em có tin không?”
Chưa để y kịp tiêu hóa thì hắn lại bồi thêm:” Ta thích em, yêu em.

Có lẽ em không tin nhưng ta thật lòng yêu em”.

Diệp Gia không biểu hiện gì ngoài mặt nhưng thật ra bên trong lại bùng nổ, tim đập thình thịch nhanh đến không thể kiểm soát.

Đến khi nhìn thấy hắn kéo y vào trong lòng ngực y mới phát hiện mình không dám thở mạnh, y cũng ôm chầm lấy hắn, rất lâu rất lâu hai người vẫn không buông ra.
Diệp Gia hít một hơi, mùi hương từ người hắn vừa quen thuộc lại vừa ấm áp, có lẽ như chính hắn nói, hai người đã quen nhau từ kiếp trước nên kiếp này y khi nhìn thấy hắn lại cảm thấy quen thuộc như vậy.

Lại như hắn nói, hắn thích y, yêu y, cũng như chính y đối với hắn.
Y ngước đầu lên nhìn hắn nghiêm túc nói:” Huynh đã nói yêu ta, vậy huynh chỉ có thể là của một mình ta!"
" Được” hắn khẽ cười nhìn y, y lúc này mới gỡ bỏ được khúc mắc cảm thấy trong lòng liền nhẹ nhõm y lại tiếp tục vùi người vào lòng hắn nhỏ giọng nói:” Ta cũng thích huynh”.

Hắn cạ cằm lên đầu của y rồi bế người ngồi trong lòng mình, hai người ngồi trên xích đu chậm rãi thưởng thức không gian dành cho hai người.
Đến khi món ăn hoàn thành Hiên Tử mới dám có mặt mời hai người đến dùng bữa, lúc này y mới ý thức được mình giận dỗi vô cớ làm hắn không thể hoàn thành bữa ăn.

Hắn biết ý lại an ủi:” Những món trước đó đã hoàn thành phân nửa, ta chỉ gọi người làm nốt phần còn lại, như vậy vẫn tính là ta nấu cho em ăn”
Diệp Gia cũng không xoắn xuýt mà thưởng thức món ăn mà hắn đặc biệt làm cho mình, sau đó hai người trở lại phòng nghỉ trưa.

Đương nhiên sau khi xác định được tình cảm hắn liền ngang nhiên chiếm một nửa giường của y mặc cho y trừng mắt.

Nhưng cuối cùng cơn buồn ngủ lại kéo đến y cũng không quan tâm nhiều nằm một nửa giường còn lại.

Người hắn ấm áp nên y trong lúc mơ màng đã lăn vào trong ngực hắn yên tĩnh thiếp đi, hai người cùng nhau ngủ đến an lành.
Sĩ tử ở khắp mọi nơi vẫn đang tích cực học tập chuẩn bị cho kì thi, còn trong hoàng cung quan viên lại sôi nổi chuẩn bị cho kì thi quan trọng sắp đến.

Không biết suy tính của hoàng đế như thế nào, kì thi lần này Tống Mạn Cát được một chân tham dự vào, riêng hắn vẫn rảnh rỗi sáng vào triều tối lại lén lút đến biệt viện ở cùng Diệp Gia.
Hắn nhìn thấy Tứ đệ của mình suốt ngày ra vẻ ân cần tỏ vẻ học hỏi nhưng thực chất bên trong lại âm thầm cười khinh với hắn.

Hắn không quá quan tâm, hắn chỉ nhận thấy một điều, trong một lần không biết Tống Nhậm vì sao lại vui vẻ mà gọi hắn cùng Tống Mạn Cát ở lại dùng cơm với ông.
Hắn chỉ muốn trở về dùng bữa của Diệp Gia nhưng ý tứ của ông không rõ không biết là có chuyện gì muốn nói riêng hay không nên đành gọi người truyền lời với y hắn không về dùng bữa được rồi ngồi cùng Tống Nhậm.

Trên bàn ăn ông đột nhiên biểu hiện tình phụ tử hỏi thăm về hai hoàng nhi của mình, Tống Mạn Cát cứ nghĩ ông rất hài lòng với thành quả của mình liền ra sức hỏi gì đáp nấy còn thể hiện nhiều mặt hiểu biết khác khiến Tống Nhậm hài lòng lại càng hài lòng.
Chỉ có hắn là lẳng lặng nhìn vào món Gan heo xào giá, lại nhìn biểu tình vui vẻ của Tống Nhậm hắn liền loáng thoáng đoán ra được điều gì.

Hắn trong lòng không khỏi giễu cợt, xem ra kế hoạch của người kia bắt đầu rồi.
Diệp Gia sau khi biết tin hắn không đến cũng không có tâm trạng ở trong biệt viện, y muốn đi dạo trong kinh thành một chút.

Đã bước vào mùa đông, gió bắt đầu thổi mang theo từng cơn rét buốt, trên người y mặc một chiếc áo choàng màu trắng càng làm nổi bật lên đường nét thanh tú của y, như một công tử phong lưu toát lên khí chất khiến ai cũng phải ngước nhìn..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play