“ Tam hoàng huynh” bỗng một giọng nói vang lên ở phía trước cắt ngang suy nghĩ của hắn.
Hắn nâng mắt nhìn vị Tứ đệ của mình rồi gật đầu đi lướt ngang, bất quá Tống Mạn Cát lại nói thêm:” Huynh vào gặp phụ hoàng đi?”
Hắn lạnh nhạt đáp:” Trở về báo cáo kết quả”, hắn vờ như không thấy Tống Mạn Cát đang nghiếng răng hai tay nắm chặt mà trở về xe ngựa.
Hiên Tử nhấc màn cho hắn trở vào rồi chính mình ngồi cùng phu xe trở về phủ đệ.
Tống Mạn Cát dõi theo chiếc xe ngựa mà không thể thu hồi biểu tình ghen ghét cùng ghen tị.
Gã không ngờ chuyến đi đến Trấn Thủy lần này của hắn lại cho hắn thêm cơ hội lấy được hảo cảm từ phụ hoàng, trong khi chính gã còn chưa chen chân được vào hoàng ngũ chuẩn bị kì thi!
Gã cắn răng quay trở vào trong cung, chuyện này cần bàn thêm với mẫu thân mới có thể tính tiếp.
Ngày hôm sau đúng như hắn dự kiến, Tống Nhậm trên cao nói xa nói gần về khoảng cách của hai kì thi, một kì thi bắt đầu từ tháng ba, một kì thi lại vào tháng mười một.
Hoàng khố không phải là nguồn tài sản vĩnh viễn, hai kì thi này đều quan trọng gần như nhau nên chi phí cũng tốn kém không ít, nếu thật sự chia ra làm hai đợt dài hạn như vậy thì vừa tốn sức vừa tốn chi phí trong khi có thể thu ngắn khoảng cách của hai kì gần nhau.
Lại nói đến các sĩ tử, không phải ai cũng ở kinh thành, lộ phí đi đường xa gần còn chưa kể đến tình trạng sức khỏe sẽ ảnh hưởng đến chất lượng những ứng cử viên sáng giá sau này làm việc trong hoàng cung.
Tống Nhậm dù có nghi kị đến đâu thì không khỏi đồng ý rằng ý kiến của hắn rất thỏa đáng, các quan viên cũng nắm bắt được ý vua mà ra sức để nghị thu hẹp khoảng thời gian của hai kì thi, tốt nhất là nửa tháng đến một tháng.
Mặc dù thời gian gấp rút nhưng đây cũng xem như một loại khảo hạch dành cho các sĩ tử, họ muốn xem chỉ chưa đầy một tháng để ôn tập họ sẽ làm ra được thành phẩm như thế nào.
Cũng có ý kiến trái chiều xảy ra nhưng đa số thắng thiểu số, điều này chỉ trong vài ngày liền quyết định được hai kì thi sẽ được thu hẹp tháng tư năm sau bắt đầu.
Do lệnh ban ra gấp gáp nên việc đưa tin cũng phải thật nhanh đến các nơi trên khắp đất nước.
Các sĩ tử sau khi biết được không khỏi than thở, có người thì thấy như vậy thuận tiện, có người lại căng đầu óc ra sức học tập, nhất thời bầu không khí khẩn trương học tập lan tràn khắp nơi.
Ở Diệp gia, Diệp Gia từ tốn lật xem một quyển sách, vừa lật một trang lại ăn một miếng trái cây cắt sẵn đến nổi Tiểu Cẩn bên cạnh nhìn hận không thể đọc thay y.
Tiểu Cẩn hối thúc:” Thiếu gia, người đã nghe tin kì thi Hội cùng thi Đình tổ chức rất gần nhau chưa?”
“ Như vậy thì đã sao?”
“ Chính là thiếu gia cần phải học nhiều hơn nữa, khoảng thời gian giữa hai kì thi là rất ngắn chúng ta không có nhiều thời gian để ôn luyện!” Tiểu Cẩn muốn vò đầu khuyên răn.
Y nhàn nhạt liếc nhìn Tiểu Cẩn, đúng là hoàng thượng không vội thái giám đã vội thay.
Y nói:” Ngươi cũng đừng quên đậu được thi Hội mới tính đến chuyện có thể thi Đình”
“ A” Tiểu Cẩn bị câu nói của y làm cho ngẩng người, cuối cùng ủ rủ nằm bò trên bàn:” Đúng vậy a, mấy tên sĩ tử ngoài kia cũng làm tiểu nhân lo lắng theo.
Chưa biết có qua nổi kì thi Hội hay không mà đã tính đến chuyện không có thời gian ôn tập cho thi Đình.
Thiếu gia, người xem có bao nhiêu phần thắng trong thi Hội?”
“ Tùy vận may”
Tiển Cẩn một lần nữa thở dài, xem ra lão gia phải thất vọng một phen rồi.
Thời tiết ngày một chuyển lạnh, chẳng mấy chốc đã vào đông, thời tiết này rất thích hợp cho việc ngủ nướng nhất là đối với Diệp Gia.
Nhưng sau cùng, vẫn có chút khác biệt, nếu là những năm trước đây y quả thật chỉ muốn ủ mình trong chăn ấm, năm nay lại cật lực ngồi xe ngựa để đến kinh thành.
Xe ngựa vừa mới vào cổng thành còn chưa biết đi hướng nào thì đã dừng lại, Tiểu Cẩn bên trong khó hiểu ló đầu ra, khi nhìn thấy người không khỏi thốt lên:” Đại nhân?!”
Diệp Gia còn đang lim dim trong xe ngựa bị tiếng hét của Tiểu Cẩn làm cho giật mình, còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì đã thấy màn xe được vén lên Tiểu Cẩn đã nhảy xuống xe thay thế cho một người chui vào.
“ Có mệt không?” giọng nói quen thuộc vang lên bên tai khiến y tỉnh ngủ hẳn, nhìn thấy người trước mặt y chỉ yên lặng không đáp.
Tống Mạn Vũ nhướn mày đưa tay xoa xoa má của y hỏi:” Làm sao vậy? Trong người khó chịu sao?”
Y lắc đầu đặt bàn tay lên bàn tay đang xoa má của y, hắn mặc y nhìn mình đến khi mở miệng nói:” Gặp lại huynh rồi”
“ Ân”.