Ánh đèn mờ tối, thị giác không phát huy được tác dụng, chỉ có xúc giác càng thêm nhạy cảm, sóng ngầm cuộn trào mãnh liệt trong cảm xúc sắp nuốt chửng họ không chừa lại gì.

Đầu óc Đường Vân Phàm trống rỗng, bờ môi lạnh băng trở nên nóng hừng hực.

Ngày thường Đường Thời Tô dịu dàng thế mà, dường như dồn nén mọi cảm xúc xuống—

Bàn tay đang nắm lấy anh di chuyển siết chặt năm ngón tay, Đường Vân Phàm không thể nhúc nhích.

Nếu là người khác, anh sớm đã vung nắm đấm ngay từ phút ban đầu, nhưng trước mắt là Đường Thời Tô, cậu quan trọng hơn bất kỳ ai, anh tuyệt đối sẽ không ra tay với cậu.

Một tay còn lại nắm chặt gác lên vai Đường Thời Tô, đầu óc hỗn độn như bị sét đánh vỡ ra, ngón tay dần buông thõng, vuốt lên bờ má cậu, xúc cảm ẩm ướt nóng hổi.

Khoảnh khắc này, trái tim anh đau như bị kim chích.

Đường Thời Tô khựng lại, cọ má vào hõm cổ anh, ngữ điệu ẩn nhẫn run rẩy: “Anh cứ vậy... Nếu em không làm thế này, anh mãi mãi cũng chỉ coi em là em trai, dù anh muốn tiếp tục vứt bỏ em, em cũng không buông.”

Đường Vân Phàm im lặng, nhưng trong thế giới của anh sớm đã nổi gió lốc, càn quét mọi sự phớt lờ, tránh né tình cảm anh dành cho Đường Thời Tô, sự tổn thương với danh nghĩa muốn tốt cho cậu.

Cũng là lúc này đây, anh nhận ra Đường Thời Tô đã từng quen thuộc quay về rồi.

Anh nhẹ thở dài, giơ tay lau nước mắt cho cậu: “Xin lỗi em.”

Chỉ nói mấy chữ, đôi môi ấy vậy đau đớn châm chích, Đường Thời Tô lúc nãy không thể gọi là hôn, mà là cắn người.

Cảm xúc phức tạp nói không thành lời, Đường Vân Phàm lúng túng, anh không biết phải xử lý mối quan hệ hiện tại thế nào, tuổi còn nhỏ từng nói giờ hoàn toàn không có sức thuyết phục.

Hơn nữa, cũng không phải là anh không có cảm giác với Đường Thời Tô.

Đường Thời Tô: “Em muốn câu trả lời.”

Ngón tay vuốt ve má cậu của Đường Vân Phàm nóng lên, nhưng anh vẫn có nỗi lo... Đường Thời Tô ngẩng đầu đột nhiên cắn lấy ngón tay anh, chỉ dùng chút sức bé tí, như cún con cắn gấu quần chủ mình hối thúc.

Cắn được mấy giây, Đường Thời Tô buông ra, trái tim cậu đập thình thịch như sắp bay ra khỏi lồng ngực, vì Đường Vân Phàm không kháng cự, nói lên rằng—

“Anh chỉ cần thích em, chuyện khác cứ để em xử lý.”

Đường Vân Phàm không biết sao cậu có thể nói ung dung như thế: “Em muốn xử lý thế nào?”

Có điều ngày xưa Đường Thời Tô từng dám đề nghị bỏ trốn, anh vẫn thật sự sợ cậu sẽ làm ra chuyện gì mất lý trí.

“Em nói với anh sau, giờ em có thể hôn anh không?” Giọng nói trong trẻo mang theo âm mũi nhẹ nghe như đang làm nũng, nhất là một tay họ vẫn đang nắm chặt lấy nhau, không phân biệt rõ rốt cuộc tay ai nóng hơn.

Đường Vân Phàm không ngờ cậu đột nhiên nói cái này, cả người sắp bốc cháy, tiếng tim đập lớn đến mức anh nghi ngờ Đường Thời Tô cũng có thể nghe thấy, vô thức mím môi, nhưng cảm giác đau đớn chợt làm anh nhớ đến lúc nãy họ còn...

“Anh ơi, đừng từ chối em mà.”

Cùng với giọng của

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play