Đường Vân Phàm không biết mình đang
trốn tránh điều gì, anh không ngẩng đầu lên, chỉ nhìn đôi tay xinh đẹp ấy, cổ
tay áo xoắn lên ngay ngắn, cùng với khuy áo đuôi cá voi bằng bảo thạch xanh
biển bên trên.
Đường Thời Tô như hơi khựng lại,
người hùng biện của đại học A cười khẽ đẩy cậu: “Thời Tô, mau vào đi, lát nữa
bắt đầu rồi.”
“Được.”
Giọng nói dịu dàng trong trẻo, êm
tai như gió phớt qua.
Vẫn là có sự khác biệt nho nhỏ, so
với ngày xưa thì thêm chút từ tín, Đường Vân Phàm phân tích trong đầu, đội hùng
biện của đại học A ghi tên xong thì vào hội trường lớn.
Cảm giác áp bức ấy biến mất theo khi
cậu rời đi, nhưng nhịp tim của Đường Vân Phàm vẫn rất nhanh, kịch liệt đến mức
sắp phá tan lồng ngực. Anh hoàn toàn không ngờ rằng lần nữa gặp nhau sẽ là cảnh
tượng thế này, sẽ lạ không có bất kỳ đối thoại nào như người xa.
Chẳng lẽ là anh nghĩ nhiều rồi? Nói
không chừng Đường Thời Tô sớm đã quên mấy chuyện ngày xưa, chỉ có anh vẫn luôn
ghi nhớ.
Tuy là kết quả tốt nhất, nhưng hễ
nghĩ như vậy, cả người anh đều mất tự nhiên, cảm xúc khó chịu va đập qua lại
rồi chặn ở lồng ngực không thể thoát ra, bức bối như một giây sau sẽ nghẹt thở.
Đường Thời Tô... Mấy năm không gặp,
bỗng dưng xuất hiện trước mắt anh như thế.
Sau khi cuộc thi chính thức bắt đầu
thì không còn ai đến nữa. Đường Vân Phàm nghe thấy tiếng của MC và người hùng
biện trong hội trường. Bên trong nói gì căn bản không vào đầu, cả người anh đều
bất an như quăng vào chảo dầu rán.
Lòng bàn tay anh dùng sức đè lên mép
bàn, đốt xương trắng bệch, đấu tranh tư tưởng sau khi nghe thấy giọng nói vừa
quen vừa lạ chợt như núi tuyết sạt lở, bỗng đứng bật dậy.
Anh chậm rãi đi đến chỗ cửa sau, ở
cửa sau nhìn thấy trong hội trường ngồi đầy người, nhưng đều duy trì im lặng,
không chơi điện thoại, nghiêm túc xem cuộc thi hùng biện trước mặt.
Đường Vân Phàm một tay đỡ cửa, vẫn
không nhịn nổi lại tiến lên một bước nhỏ, lúc này cuối cùng anh cũng có thể
thấy người đang hùng biện trước mặt.
Anh thấy Đường Thời Tô mấy năm không
gặp.
Vẻ đẹp gây sốc khó mà nói hết như
núi gào biển gầm cuộn sạch lòng người ngay từ cái nhìn đầu tiên, còn chưa đến
Đường Thời Tô phát biểu,cậu nhìn người hùng biện đối diện với ánh mắt bình
tĩnh, như ngưng kết lại thành một bức tranh sắc xảo vô song trong cuộc thi hùng
biện kịch tính.
Nếu nói Đường Thời Tô ngày xưa đã
rất đẹp, nhưng vẻ đẹp đó thuộc về sự tươi trẻ của thời niên thiếu, bây giờ cậu
đã lớn, khí chất giao hòa giữa thiếu niên và thanh niên khiến người ta căn bản
không thể dời tầm mắt.
Người ở hiện trường cũng vô thức cảm
thán trong lòng, xem ra trường học cách vách truyền ra tin người của giới giải
trí mấy lần đào người, bị bám đuôi theo dõi không hề nói quá, tướng mạo và khí
chất thế này, khơi gợi khao khát và đê hèn trong lòng người cũng không hề hiếm lạ.
Đường Vân Phàm cảm thấy hơi không
chân thật, anh ngơ ngác ngắm nhìn Đường Thời Tô.
Dường như cảm giác được điều gì,
Đường Thời Tô chợt di chuyển ánh nhìn, nhìn về phía anh.
Nhịp tim Đường Vân Phàm như đánh
trống, vội vàng thu tầm nhìn lại, cả người như mất hết sức lực đi về ghế ở cửa
trước, má nóng lên, căng thẳng vô cớ.
Cuộc thi hùng biện này tiến hành rất
lâu, Đường Vân Phàm vốn muốn rời đi, nhưng anh vẫn nhớ mình đã đồng ý với Triệu
Vĩ Hạ, cố chờ đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.