Quá trùng hợp, nếu không thì sao
giải thích cho mọi chuyện xảy ra lúc này?
Cơn mưa này tạnh rất nhanh, đến đột
ngột và đi cũng vậy.
Đường Vân Phàm lơ đễnh nói với Ninh
Tú Phong: “Chúng ta không hợp, đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa.”
Ninh Tú Phong cả người nhếch nhác,
lảng tránh câu trả lời của anh: “Đàn anh, em về ký túc tắm trước.”
Sau khi về ký túc xá, đầu óc Đường
Vân Phàm đều là cơn mưa bất chợt ấy, không thể khống chế mà nhớ đến một thiếu
niên, nếu có người có thể thao thúng tất cả, chắc chắn là cậu.
Nhưng tại sao cậu không xuất hiện,
là không muốn gặp anh, hay là có nguyên nhân khác, cậu lại đang nghĩ điều gì?
Dù miễn cưỡng bản thân không được
nghĩ đến chuyện ngày xưa, từng hồi ức tích lũy ấy vẫn cuốn sập bờ đê, trở nên
không thể khống chế.
Triệu Vĩ Hạ thấy anh im lặng về đến
ký túc xá, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi, liên tục truy hỏi anh.
Đường Vân Phàm chỉ nói: “Để tôi yên
tĩnh một mình lát.”
Nhịn lại sự kích động muốn đi tìm
Đường Thời Tô, giờ không phải là ngày xưa ấy, anh không thể manh động như thế.
Một cơn mưa ngắn ngủi, hoàn toàn
khuấy đảo trái tim Đường Vân Phàm, rõ ràng đã thích ứng được với cuộc sống hiện
tại, nhưng có một khoảnh khắc nào đó dường như anh lại quay về thời cấp ba,
Đường Thời Tô ngồi bên cạnh, mặc đồng phục trắng xanh, lúc nhìn nhau cậu cười
xuất hiện lúm đồng tiền loáng thoáng.
Ninh Tú Phong không bị cảm vì cơn
mưa ấy, mà Đường Vân Phàm sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy váng đầu, qua loa uống
thuốc cảm, đ� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.