Bạch Liên Hoa Thụ Cậu Ấy Không Đi Theo Cốt Truyện

Chương 96: Quấy rối và anh


10 tháng

trướctiếp

Quá trùng hợp, nếu không thì sao giải thích cho mọi chuyện xảy ra lúc này?

Cơn mưa này tạnh rất nhanh, đến đột ngột và đi cũng vậy.

Đường Vân Phàm lơ đễnh nói với Ninh Tú Phong: “Chúng ta không hợp, đừng lãng phí thời gian lên người tôi nữa.”

Ninh Tú Phong cả người nhếch nhác, lảng tránh câu trả lời của anh: “Đàn anh, em về ký túc tắm trước.”

Sau khi về ký túc xá, đầu óc Đường Vân Phàm đều là cơn mưa bất chợt ấy, không thể khống chế mà nhớ đến một thiếu niên, nếu có người có thể thao thúng tất cả, chắc chắn là cậu.

Nhưng tại sao cậu không xuất hiện, là không muốn gặp anh, hay là có nguyên nhân khác, cậu lại đang nghĩ điều gì?

Dù miễn cưỡng bản thân không được nghĩ đến chuyện ngày xưa, từng hồi ức tích lũy ấy vẫn cuốn sập bờ đê, trở nên không thể khống chế.

Triệu Vĩ Hạ thấy anh im lặng về đến ký túc xá, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì rồi, liên tục truy hỏi anh.

Đường Vân Phàm chỉ nói: “Để tôi yên tĩnh một mình lát.”

Nhịn lại sự kích động muốn đi tìm Đường Thời Tô, giờ không phải là ngày xưa ấy, anh không thể manh động như thế.

Một cơn mưa ngắn ngủi, hoàn toàn khuấy đảo trái tim Đường Vân Phàm, rõ ràng đã thích ứng được với cuộc sống hiện tại, nhưng có một khoảnh khắc nào đó dường như anh lại quay về thời cấp ba, Đường Thời Tô ngồi bên cạnh, mặc đồng phục trắng xanh, lúc nhìn nhau cậu cười xuất hiện lúm đồng tiền loáng thoáng.

Ninh Tú Phong không bị cảm vì cơn mưa ấy, mà Đường Vân Phàm sáng hôm sau tỉnh dậy thì thấy váng đầu, qua loa uống thuốc cảm, đến tối thì bệnh nặng thêm, vừa đo nhiệt kế đã phát sốt lên hơn 38 độ.

Đêm ấy anh đã uống thuốc hạ sốt rồi, buổi sáng sau khi hạ sốt thì đến hôm sau lại tiếp tục sốt lại.

Cả người không có sức, cơ thể mềm oặt như bãi bùn không ngừng đổ mồ hôi, nhưng người trong ký túc xá đều đi học cả rồi.

Trong mơ màng, Đường Vân Phàm nghe thấy tiếng mở cửa ký túc xá, mấy người bạn cùng phòng của anh đi học vậy mà không khóa cửa—

Ý thức ngây dại, anh muốn gượng dậy cảnh giác, nhưng mở mắt ra cũng rất nặng nề, mãi đến khi anh nghe thấy một tiếng dò hỏi: “Đàn anh?”

Giọng Đường Vân Phàm khàn đặc yếu ớt, dù anh đã dùng rất nhiều sức: “Ninh Tú Phong, sao cậu ở đây.”

Ninh Tú Phong nói: “Em hỏi đàn anh Triệu, anh ấy nói anh bệnh rồi, nên em muốn qua thăm anh.”

Đường Vân Phàm thầm mắng Triệu Vĩ Hạ, vẫn từ chối: “Không cần, cậu về đi, tôi uống thuốc rồi.”

Ninh Tú Phong kiên trì: “Em chăm sóc anh nhé.” Nếu Đường Vân Phàm dễ chơi có lẽ cậu ta sẽ không ngứa ngáy không chịu được thế này.

Cậu ta khó mà kiềm lại sự hưng phấn, giờ Đường Vân Phàm bệnh nằm trên giường, không có năng lực phản kháng gì.

Sau đó Đường Vân Phàm cảm nhận được sự rung lắc sau khi đạp lên cầu thang vịn của giường trên, Ninh Tú Phong không quan tâm ý nguyện của anh muốn leo lên giường, Đường Vân Phàm dùng hết sức ngồi dậy, nghiêm túc nhìn Ninh Tú Phong đã trèo được một nửa: “Không cần, nếu cậu còn thế này tôi sẽ không khách sáo nữa.”

Để nói hết mấy lời này cũng tốn sức, lồng ngực anh ngập phồng, ánh mắt hung dữ thường ngày cũng vì bị bệnh mà giảm đi nhiều.

Ninh Tú Phong không sợ anh, dứt khoát không ngụy trang bản tính nữa: “Vậy anh thử xem, dù sao cũng chỉ có em với anh, em r

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp