Đương nhiên anh sẽ không để hết
trứng vào một sọt, nên trong mơ anh đã nói vài trường.
Sau khi tổng hợp suy xét, Đường Vân
Phàm điền nguyện vọng đến đại học C.
Tôn Tài Thụ thì đến đại học A cách
vách, hai trường chỉ cách một con phố.
Trong ký túc xá bốn người, giường
trên bàn dưới.
Ba bạn cùng phòng khác, một người
vừa dọn vào ký túc xá đã bắt đầu nghiên cứu máy tính xách tay và dây mạng, cũng
chẳng thèm chào hỏi. Một bạn nam khác dáng người khá thấp, đeo kính không thích
nói chuyện, bạn nam đến ký túc xá cuối cùng tính tình hoạt bát, cổ tay đeo dây
chun của bạn gái.
Sau khi chung sống vài ngày mới biết
thông tin sơ lược của bạn cùng phòng, bạn nam vừa đến đã câu dây mạng tên Lục
Tri Kỳ, thích chơi game và tính tình lầm lì. Bạn nam đeo kính tên Giang Lương,
hằng ngày đúng sáu giờ thức dậy vệ sinh cá nhân xong cầm máy tính xách tay đến
thư viện hoặc là lớp học trước, rất muộn mới về ký túc xá, học hành rất khắc
khổ. Bạn nam hoạt bát tên Triệu Vĩ Hạ, bạn gái cũng thi vào chung trường đại học
này với anh ấy, thường không ở ký túc xá mà hẹn hò ở ngoài.
Đường Vân Phàm bận thích ứng môi
trường mới, ngay sau đó bắt đầu kỳ học quân sự, hơn hai mươi ngày da anh bị
phơi đen rất nhiều, ngũ quan càng thêm anh tuấn bức người.
Nếu nói cấp ba còn phải nhìn mặt
giáo viên lén lút yêu đương, nhưng cách biểu đạt ở đại học trực tiếp hơn nhiều,
không ai quản lý chuyện yêu đương của sinh viên.
Chỉ trong vài ngày, Đường Vân Phàm
đã nhận được tận mấy lời mời kết bạn, đa phần đều ngỏ ý có ấn tượng tốt với
anh, cũng có người đào thông tin liên lạc của anh trên tường bày tỏ.
Nhưng anh luôn dùng lý do tạm thời
không muốn yêu đương để từ chối.
Đại học không nhàn nhã, thời khóa
biểu sắp xếp đầy ắp, trong ký túc xá anh chỉ có quan hệ khá tốt với Triệu Vĩ
Hạ, thậm chí không nói được mấy câu những người khác.
Vừa xong tiết tối, Đường Vân Phàm
đạp xe đến thư viện, anh còn bài tập chưa làm xong. Cầm điện thoại lên xem giờ,
kết quả thấy có người gửi tin nhắn cho anh.
Tôn Tài Thụ: [Tớ gặp Đường Thời Tô
rồi!]
[Ảnh.]
[Cậu ta vậy mà cũng ở đại học A!]
Đầu Đường Vân Phàm chợt vang lên ong
ong, chắc chắn là Tôn Tài Thụ vội chụp lại ảnh.
Có điều anh vẫn nhìn cái là ra ngay,
góc nghiêng mơ hồ trên bức ảnh là Đường Thời Tô. Dù đường nét mờ nhạt cũng có
thể nhận ra được người được chụp rất xinh đẹp.
Thì ra cậu ở trường học cách vách,
thì ra họ chỉ cách nhau một con phố.
Tâm trạng Đường Vân Phàm chợt chìm
đến đáy vực, cảm xúc không thể nói bao lấy trái tim anh, vừa chua chát vừa khó
chịu.
Rõ ràng lúc trước anh còn nghĩ sẽ
cách Đường Thời Tô rất xa, giờ anh biết dù xa hay gần, nguyên nhân không gặp
nhau nữa không phải vì khoảng cách của họ, mà là mối quan hệ của họ đã rạn nứt
từ lâu rồi.
Dù đường thẳng song song có gần hơn
nữa, cũng sẽ không giao nhau.
...
Lục Tri Kỳ trốn tiết tối, thời cấp ba
anh ta cũng trốn học nhiều lần, nhưng không hề ảnh hưởng đến thành tích của anh
ta, có điều giờ không thể tùy tiện như cấp ba thế nữa, chí ít anh ta phải đảm
bảo rằng cuối kỳ mình không rớt môn.
Lần này trốn học là vì anh ta tham
gia một cuộc thi đấu công hội trên mạng.
Anh ta thích chơi game, có thể nói
anh ta và Giang Lương trong ký túc xá hoàn toàn là hai dạng người, anh ta chẳng
tốn chút sức thì đã có thể lấy được điểm cao, đề bài anh ta đọc qua hai lần thì
có thể hiểu, lúc đầu cha mẹ anh ta nói anh ta chơi game giành được vé tuyển
thẳng.
Trong game anh ta rất giỏi, dựa vào
não anh ta có thể nhanh chóng căn cứ theo tướng đối phương sử dụng để lập ra
quyết sách tương ứng, nói về đấu đơn thì anh ta rất ít khi thua.
Nên thỉnh thoảng anh ta sẽ tham gia
thi đấu công hội, giành được mấy top đầu còn có thể lấy được tiền thưởng ngoài
định mức.
Lúc thắng lợi trở thành chuyện
thường, thi đấu lần này anh ta đấu với một đối thủ chưa từng nghe nói đến.
Anh ta đã thua.
Lục Tri Kỳ không hiểu, anh ta không
cảm thấy rằng kỹ thuật mình không bằng đối thủ, nhưng dường như mỗi một bước
thao tác của anh ta đều bị đối phương đoán trước được.
Anh ta không cam tâm nhắn riêng cho
đối phương: [Thi đấu kết thúc chúng ta đánh thêm một ván.]
Đối phương ngập ngừng một lát, trả
lời: [Được, nhưng đấu với tôi phải đặt cược.]
Lục Tri kỳ hỏi: [Cược gì?]
[Ai thua thì đồng ý một yêu cầu,
tiền đề không vi phạm pháp luật.]
Trước kia chưa từng thấy ID này, có
lẽ một tài khoản phụ của người chơi chuyên nghiệp nào đó, đối phương thần bí
hoàn toàn khơi lên lòng hiếu thắng của Lục Tri Kỳ, hơn nữa anh ta không cảm
thấy rằng mình sẽ thua, lúc nãy đối phương ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.