Ăn cơm xong, Đường Thời Tô vừa buông
đũa xuống thì nghe thấy giọng của Dương Uyển Tú: “Thời Tô, tối mẹ có chuyện nói
với con.”
“Vâng.” Thật ra lúc vừa về đến nhà,
cậu đã nhận ra tâm trạng của Dương Uyển Tú không đúng. Tâm trạng này như dáng
vẻ bà ngày xưa, dáng vẻ thường thấy khi còn chưa dọn vào ngôi nhà này.
Đèn trong phòng bỗng được bật lên,
như tội phạm bị chiếu sáng trong phòng thẩm vấn trong phim, Đường Thời Tô ngồi
trên sô pha, hỏi: “Mẹ, có chuyện gì sao?”
Dương Uyển Tú bảo cậu ngồi xuống,
còn mình thì không ngồi, rũ mắt nhìn cậu, im lặng một lát rồi mới lên tiếng
nói: “Thời Tô, mẹ muốn con tuyệt đối thành thật nói với mẹ, bất kỳ chuyện gì mẹ
hỏi con.”
Con trai là niềm kiêu ngạo của bà,
vì hôm nay mà bà đã bỏ ra nhiều như thế, nên tuyệt đối không cho phép người
khác xuất hiện cướp cậu đi!
Đôi mắt bà như lưỡi dao lạnh băng
mang theo cảm xúc cực kỳ sắc bén cay nghiệt. Đường Thời Tô vô thức siết chặt
tim, cậu nghĩ, quả nhiên bị phát hiện rồi.
“Quà trong ngăn tủ của con, là của
Lý Thuần Thăng tặng?” Dù là lén lục tìm đồ vật của con cái, nhưng trên mặt bà
lại không có bất kỳ chột dạ nào, trái lại là vui mừng vì mình đã tìm, nếu không
thì bà không biết cậu muốn giấu bao lâu nữa.
Nằm ngoài dự đoán của bà, Đường Thời
Tô rất bình tĩnh đáp: “Phải.”
Dương Uyển Tú không thể khống chế
được giọng nói bén nhọn, phẫn nộ nói: “Sao con có thể nhận quà của ông ta? Ngày
xưa ông ta ruồng bỏ con, giờ thì chướng mắt mẹ con mình sống tốt, nên ông ta
lại đến tìm con, sao con không hận ông ta?!”
Đường Thời Tô lắc đầu, hiển nhiên
cậu bình tĩnh hơn cả Dương Uyển Tú: “Con không hận ông ta.” Hận đối với cậu
cũng là dư thừa, cậu không thể nhìn nhận đối xử với Lý Thuần Thăng như với cha
ruột, nên cậu mặc cho ông ta bù đắp, mà cậu chỉ cần thỏa mãn lòng áy náy đến
muộn kia thôi.
Có gì không ổn sao?
Nhưng từ phương diện đạo đức tình
thân mà nói cậu lạnh lùng thờ ơ quá mức.
Dương Uyển Tú tưởng cậu quyến luyến
Lý Thuần Thăng, này bảo bà chịu đựng thế nào được? Ngón tay bà dùng sức nắm lấy
bả vai Đường Thời Tô, chất vấn: “Ông ta liên lạc với con từ khi nào?”
Đường Thời Tô phảng phất như không
cảm giác được sức mạnh trên vai, cậu hơi ngẩng đầu lên, thấy rõ được ngũ quan
hơi méo mó của Dương Uyển Tú, nỗi căm hận sớm đã khiến bà trở nên vặn vẹo.
Đứa con bị bỏ rơi, quăng lại, cần
phải cố gắng, chắc chắn phải làm được tốt nhất... Những lời này theo cậu lớn
lên, thế là cậu cũng là m ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.