Vốn dĩ Đường Vân Phàm vẫn còn thở
gấp, nhưng khoảnh khắc cửa mở ra thì anh như ngừng thở, để biểu cảm của mình
trông có vẻ không khác gì bình thường.
Nhưng anh còn chưa kịp nói thì đã bị
Đường Thời Tô kéo vào phòng.
Chỉ cảm giác được cánh cửa sau lưng
đóng lại, một tay của anh cầm bánh kem, hơi cứng đờ đi đến trước sô pha, bỗng
chốc cũng không biết phải nói gì.
Vì Đường Thời Tô cũng không nói
chuyện.
Đường Vân Phàm đặt bánh kem lên bàn,
liếc nhìn sắc mặt Đường Thời Tô, lại không xụ mặt, chỉ là hơi mím môi, đôi mắt
xinh đẹp nhìn anh cũng không biết đang nghĩ gì.
Giận rồi sao?
Đường Vân Phàm thuận thế ngồi xuống
sô pha, nâng mắt lên nói: “Sinh nhật vui vẻ.”
Giọng điệu Đường Thời Tô bình tĩnh:
“Mẹ em bảo anh bưng lên đây ạ?”
Đường Vân Phàm nhận ra cậu chỉ bánh
kem, mới biết hiểu lầm rồi, anh hơi mất tự nhiên trả lời: “Không phải.”
Cùng lúc mất tự nhiên, không biết
tại sao có cảm giác như điềm báo trước giông bão.
Quả nhiên, mắt Đường Thời Tô đỏ hoe:
“Anh chỉ muốn nói chúc mừng sinh nhật với em thôi ạ?”
Nghiêm trọng vậy hả?
Đường Vân Phàm bỗng không biết phải
làm sao, anh ngồi thẳng dậy: “Sao đấy?”
Đường Thời Tô không trả lời anh,
trái lại quăng ra một câu hỏi bén nhọn: “Anh, anh chơi với mấy người đó vui
không?”
Đường Vân Phàm cảm thấy mình tự lấy
đá đập chân mình rồi, anh chỉ tìm đại một cái cớ thôi, không ngờ Đường Thời Tô
lại để ý như vậy.
“Tôi... Trước tiên cậu đừng khóc
nữa, qua đây ngồi trước đã.” Đầu Đường Vân Phàm cũng phình to rồi, giọng anh
dịu dàng hơn vài phần, phải dỗ dành Đường Thời Tô cái đã.
Chuyện chuẩn bị quà này nên phải bất
ngờ mới thú vị, nhưng làm với Đường Thời Tô thì như anh đã làm chuyện ác tày
trời.
Đường Thời Tô vẫn rất ngoan ngoãn
nghe lời anh ngồi xuống, chỉ là nước mắt không ngừng chảy, lông mi dài ẩm ướt,
cắn môi như tự ngược đãi mình, mãi đến khi bờ môi lan ra sắc máu.
Khóc cũng không ồn ào, nhưng dáng vẻ
này của cậu làm Đường Vân Phàm nảy sinh nỗi áy náy càng thêm sâu sắc, một ngày
sinh nhật vui vẻ, chẳng phải anh chỉ về muộn chút thôi sao.
“Khóc gì chứ? Tôi cũng đâu có bắt
nạt cậu.”
Cùng với giọng nói của Đường Vân
Phàm, sau đó anh giơ tay nhẹ nhàng lau bờ má của Đường Thời Tô, đầu ngón tay ấm
áp phảng phất như chứa dòng điện, khoảnh khắc chạm vào sẽ kích lên sự run rẩy
và tê dại.
“Không có ạ, là em bướng quá.” Đường
Thời Tô nhẹ nhàng lên tiếng, lông mi rung động như cánh bướm bị mắc phải mạng
nhện, không thể vùng vẫy lại càng siết càng chặt, tỏa ra cảm giác xinh đẹp yếu
ớt.
Đường Vân Phàm với cậu, chính là
mạng nhện không thể vùng vẫy như vậy, dù cậu có giãy dụa thế nào đi nữa, tơ
nhện chỉ sẽ quấn chặt hơn thôi, cuối cùng càng đắm càng sâu.
“Tôi không quên sinh nhật cậu, đi
chơi bóng rổ là lừa cậu đó, tôi chỉ muốn đi chuẩn bị quà cho cậu thôi.” Khó
khăn lắm Đường Vân Phàm ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.