Bạch Liên Hoa Thụ Cậu Ấy Không Đi Theo Cốt Truyện

Chương 89: Quên mất sinh nhật cậu?


10 tháng

trướctiếp

Đường Vân Phàm giơ tay vuốt ve mặt cậu, giọng điệu khắc nghiệt nói: “Không thích nhưng cậu vẫn muốn giày vò nhau cả đời?”

Đường Thời Tô nắm lấy cổ tay anh, nhưng không đẩy ra, trái lại đưa mặt tiến lại gần hơn, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của nhau: “Ở bên anh không phải giày vò.”

“Nếu tôi không muốn, cậu định làm thế nào?” Đường Vân Phàm nhận ra sức mạnh ở cổ tay siết chặt lại, anh muốn lùi về sau lại phát hiện không thể, cả lưng đều dựa vào sô pha rồi, chỉ có thể đối mắt với Đường Thời Tô.

“Em không biết.” Đường Thời Tô nghĩ ngợi một lát, cậu nhẹ giọng nói: “Em thích anh, cũng sợ làm tổn thương anh.”

Đường Vân Phàm không hiểu yêu thích và tổn thương anh thì có liên quan gì nhau, nhưng sự yêu thích của Đường Thời Tô hoàn toàn không pha tạp với nguyên tố nào khác, chính là tình cảm trong sáng thời niên thiếu, anh cũng không muốn làm cậu tổn thương.

“Được rồi, chiếc nhẫn này tự cậu giữ đi, tôi không cần, cậu từng thấy có em trai nào tặng anh mình thứ đồ chơi này chưa?” Đường Vân Phàm kiên trì từ chối.

Phiến môi Đường Thời Tô hơi mím chặt: “Thật sự không đẹp, sau này em sẽ tặng anh chiếc nhẫn đẹp hơn.”

Đường Vân Phàm nghe cậu nói suýt sặc, sắc mặt quẫn bách nói: “Nói lung tung gì đấy hả, tôi có ý này à? Đây là cậu xuyên tạc lời của tôi!”

“Nhưng em đã tặng em cho anh rồi, món quà này không nhận trả lại, nếu anh không muốn—” Đường Thời Tô đang bắt lấy cổ tay anh, để ngón tay thon dài tiếp xúc với chiếc cổ của mình, giọng cậu dịu dàng: “Tất cả của em đều là của anh rồi.”

Lúc Đường Vân Phàm chạm vào làn da nóng hổi của cậu chợt mạnh mẽ co quắp ngón tay lại, anh cắn răng: “Cậu đang uy hiếp tôi?”

Đường Thời Tô dùng một giọng điệu bình tĩnh nói: “Không có, em muốn cho anh biết rằng em luôn rất nghiêm túc.”

Lời của cậu làm Đường Vân Phàm nhớ ra, trong khách sạn cách đây không lâu, anh đối diện với bánh kem cầu nguyện một điều ước trong yêu cầu mãnh liệt của người xung quanh.

Anh không có thứ gì bản thân cực kỳ muốn có được, đương nhiên cũng không thể quay về thế giới cũ lại lần nữa, sau khi suy nghĩ vài giây anh đã ước cho Đường Thời Tô từ bỏ tình cảm dành cho anh.

Phải đến lúc nào cậu mới có thể hiểu rằng họ không thể? Đường Vân Phàm nghĩ, vô cớ tiêu tan lửa giận, vì bản thân của sự yêu thích không phải lỗi lầm.

Đường Vân Phàm: “Tôi mong cậu có thể yêu thích bản thân hơn chút, còn có mau lớn chút đi.”

Đường Thời Tô nghiêm túc nói từng lời từng chữ: “Em sẽ lớn, nhưng em muốn anh ngắm nhìn em, chỉ mỗi em thôi.”

...

Hôm sau tỉnh dậy, tận một lát Đường Vân Phàm cũng chưa khôi phục tinh thần, hôm qua cụ thể đã nói gì không nhớ rõ nữa, nhưng hiển nhiên trước khi rời khỏi phòng Đường Thời Tô đã chăm sóc anh chu đáo.

Cả sự khó chịu sau khi say cũng giảm đến mức nhẹ nhất.

...

Học hành tẻ nhạt, nhưng thời gian buồn tẻ cũng trôi qua rất nhanh, sau khi có thành tích của bài kiểm tra nhỏ, Nghiêm Phương đứng trên bục giảng phê bình học sinh tụt dốc, khích lệ học sinh tiến bộ, nhưng trong danh sách khích lệ lần này lại có thêm một cái tên khiến người ta khó mà tin nổi.

Thẩm Di�

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp