Đường Vân Phàm giơ tay vuốt ve mặt
cậu, giọng điệu khắc nghiệt nói: “Không thích nhưng cậu vẫn muốn giày vò nhau
cả đời?”
Đường Thời Tô nắm lấy cổ tay anh,
nhưng không đẩy ra, trái lại đưa mặt tiến lại gần hơn, gần đến mức có thể cảm
nhận được hơi thở của nhau: “Ở bên anh không phải giày vò.”
“Nếu tôi không muốn, cậu định làm
thế nào?” Đường Vân Phàm nhận ra sức mạnh ở cổ tay siết chặt lại, anh muốn lùi
về sau lại phát hiện không thể, cả lưng đều dựa vào sô pha rồi, chỉ có thể đối
mắt với Đường Thời Tô.
“Em không biết.” Đường Thời Tô nghĩ
ngợi một lát, cậu nhẹ giọng nói: “Em thích anh, cũng sợ làm tổn thương anh.”
Đường Vân Phàm không hiểu yêu thích
và tổn thương anh thì có liên quan gì nhau, nhưng sự yêu thích của Đường Thời
Tô hoàn toàn không pha tạp với nguyên tố nào khác, chính là tình cảm trong sáng
thời niên thiếu, anh cũng không muốn làm cậu tổn thương.
“Được rồi, chiếc nhẫn này tự cậu giữ
đi, tôi không cần, cậu từng thấy có em trai nào tặng anh mình thứ đồ chơi này
chưa?” Đường Vân Phàm kiên trì từ chối.
Phiến môi Đường Thời Tô hơi mím
chặt: “Thật sự không đẹp, sau này em sẽ tặng anh chiếc nhẫn đẹp hơn.”
Đường Vân Phàm nghe cậu nói suý ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.