Đường Chính Minh đặc biệt hỏi Đường Vân Phàm: “Có phải con đã nói gì với Thẩm Diệu hay không?”

Suy cho cùng Đường Vân Phàm và Thẩm Diệu nói chuyện xong chưa bao lâu thì có những chuyện này.

Thật ra Đường Vân Phàm không ngờ Thẩm Diệu sẽ làm vậy, hình như anh không nói gì nhỉ? Đường vân Phàm chìm vào suy tư.

Đường Chính Minh thở dài: “Bên nhà họ rối lật trời rồi, người đang yên đang lành, sao đột nhiên lại chạy đến đồn cảnh sát.”

Ông không cảm thấy là do con trai mình gây ra, nếu tùy tiện vài câu nói đã có thể khuyên ma vương hại đời đi đầu thú, vậy chắc ông phải nhìn kỹ Đường Vân Phàm lại lần nữa.

Tóm lại, Đường Vân Phàm cũng không thấy là do mình.

Nhưng Thẩm Diệu đi đầu thú hoàn toàn là chịu ảnh hưởng từ Đường Vân Phàm.

Chính xác mà nói là từ câu “Con người nên chịu trừng phạt cho lỗi lầm họ phạm phải” của Đường Vân Phàm mà nảy sinh suy nghĩ, lúc ấy đúng lúc Thẩm Diệu nghĩ đến giải thoát.

Không có ai ép hắn, dù quá trình hắn đi tìm sự tha thứ không ai có thể hiểu, nhưng điều đó không quan trọng, hắn phải lần nữa chấp nhận bản thân, một bản thân chân thật và tàn khốc.

Hắn đã từng tổn thương người khác nặng cỡ nào, giờ nỗi đau trả ngược lên người hắn bấy nhiêu, lúc thủ phạm nếm thử đau đớn càng là đối diện với một mặt chân thật xấu xa nhất của mình.

Lúc hắn được dẫn đến phòng thăm tù, nhìn thấy Diệp Xuân My cách một tấm kính chắn trong suốt, bà ta đã khóc sưng cả mắt rồi, Thẩm Trang đứng bên cạnh.

Mắt Thẩm Trang sâu thẳm nhìn con trai trước mặt, ông ta có dự cảm đây sẽ là một lần lột xác của Thẩm Diệu.

Qua điện thoại, Diệp Xuân My nghe thấy giọng của Thẩm Diệu: “Đây là chính con quyết định, không liên quan đến ai hết, con rất ổn, cảm thấy ổn hơn ở bên ngoài.”

Môi trường trong phòng giam sao có thể rất ổn, Diệp Xuân My cắn môi: “Mẹ thật không hiểu con.”

Thẩm Diệu thấy bà ta khóc, khóe môi hơi cong lên thành nụ cười khá kỳ lạ, nhìn không ra sự vui vẻ, trái lại có ý vị cười nhạo chính mình.

Diệp Xuân My trước giờ cũng không biết lý do hắn làm một chuyện gì đó, chỉ sẽ quét sạch mọi vật cản cho hắn, chỉ cần hắn vui thì bà ta bao che vô điều kiện.

Mà người luôn đối đầu với hắn, người đáng ghét nhất vậy mà còn hiểu hắn hơn, đây là điều buồn cười nhất.

Cuối cùng khi hắn có thể hiểu được những suy nghĩ này, lại quá muộn rồi.

...

Rất nhanh lại đến khai giảng, chủ nhiệm lớp vẫn là Nghiêm Phương, cô ấy lại nói thêm một lần những câu cô ấy đã nói lúc khai giảng học kỳ đầu tiên, làm người ta không thể không nghi ngờ rằng cô ấy đều nói vậy với học sinh từng dạy qua.

Đường Vân Phàm cảm thấy thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt cái đã đến học kỳ tiếp theo, xảy ra nhiều chuyện nên có cảm giác không chân thật.

Ai có thể ngờ Thẩm Diệu giờ còn ngồi trong trại giam?

Nhưng khai giảng cũng kéo theo rất nhiều việc phải xử lý, anh lần nữa lao vào học, phát hiện bạn trong lớp cũng trở nên chăm chỉ học hành hơn. Suy cho cùng lớp 11 phải chia lớp, ai cũng muốn được chia vào lớp tốt chút.

Không lâu sau, có người quay về trường học.

Đường Vân Phàm vừa hết tiết thể dục, lúc anh đi lên

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play