“Tôi sai rồi tôi sai rồi, tôi cũng
chỉ là vì nghĩ cho lớp mà, Vân Phàm, anh Phàm? Đừng giận nữa.” Lớp phó thể dục
manh động quyết định mãi đến trước ngày Đại hội thể thao cấp trường, vẫn nói
xin lỗi với Đường Vân Phàm.
Tuy ngoài mặt Đường Vân Phàm biểu
hiện lạnh lùng, nhưng sau khi tiếp xúc rồi vẫn có thể cảm nhận được anh không
như vẻ bề ngoài ấy, nên cậu ấy mới dám lén đăng ký thay anh.
Đường Vân Phàm lạnh lùng cười, mấy
hôm nay tan học anh đều bị kéo đi sân tập rèn luyện thể lực, dĩ nhiên không để
ý kẻ đầu sỏ này.
Lớp phó thể dục mặt dày khoác tay
lên vai anh: “Mời cậu ăn bữa cơm thế nào? Tôi rất ít khi mời người ta đó!”
Kết quả tay còn chưa chạm vào được
hai giây thì bị một bàn tay khác kéo ra, giọng nói thiếu niên trong trẻo vang
lên: “Anh ấy mệt lắm rồi.”
Từ chối khéo rồi.
Lớp phó thể dục nhìn Đường Thời Tô,
lẩm bẩm trong lòng quản nghiêm thật: “Vậy—”
Đường Vân Phàm chịu đựng đủ dáng vẻ
dính như hồ dán này của cậu ấy rồi, đẩy cậu ấy ra: “Được rồi, không giận cậu,
đừng nghĩ nhiều quá.”
Lớp phó thể dục lại nhìn kỹ vẻ mặt
anh mới yên tâm: “Vậy thì tốt, hôm nay nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai quét sạch
mấy lớp khác!”
Đường Vân Phàm vẫy tay cho có lệ,
xách ba lô trên bãi cỏ đeo lên một bên vai, chậm rãi đi về cổng trường.
Anh vừa rèn luyện xong, hơi thở khá
dồn dập, một giọt mồ hôi từ trán chảy xuống lông mi đen láy, màu da khỏe khoắn
lan màu đỏ nhạt, như anh rơi nước mắt.
Liên tưởng kỳ lạ này làm Đường Thời
Tô thừ người ra, cậu lại khó mà dời tầm nhìn đi, muốn nhìn ra thứ yếu đuối hơn
từ trong vẻ ngoài kiên cố của Đường Vân Phàm.
Đường Vân Phàm từ trong ba lô móc
nước ra, liên tục nốc mấy ngụm cảm thấy cổ họng thoải mái hơn nhiều, hơi thở
cũng xuôi không ít.
Anh vừa xoay đầu, phát hiện Đường
Thời Tô đang nhìn chằm chằm anh, tuy đã quen bị cậu nhìn, nhưng đôi mắt cậu lại
khá kỳ lạ, lẽ nào?
Đường Vân Phàm đến ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.