Não Đường Vân Phàm cũng hơi phình to, anh đang nghĩ có phải lúc nãy mình manh động không, nhưng cho em trai một cái hôn trán thì có gì đâu chứ.

Đây không khác gì hôn một đứa bé, anh căng thẳng dữ dội vậy làm gì?

Đường Vân Phàm tự thôi miên bản thân, nhưng anh không thể quên lời Đường Thời Tô từng nói, càng vì cậu đã nói nên lúc nãy mới bỗng dưng kích động.

Không cho anh quá nhiều thời gian phân tích suy nghĩ, mắt Đường Thời Tô hướng ra phía sau anh.

Đường Vân Phàm nhanh chóng rút tay về.

Qủa nhiên không lâu sau anh thấy bóng của Dương Uyển Tú, bà đi về họ: “Ban đêm ra ngoài làm gì?” Trên mặt bà vẫn vươn nụ cười, ánh mắt lộ ra sự dò xét.

Sắc mặt hai anh em đều hơi đỏ, bà tinh mắt thấy Đường Thời Tô cầm một chiếc hộp trong tay: “Đây là pháo hoa à? Con mua ở đâu đấy?”

Sự xuất hiện của bà như một ngọn núi lớn đột ngột đè lên họ, có cảm giác ngạt thở, Đường Thời Tô trả lời: “Không phải pháo hoa.”

Dương Uyển Tú nhớ ra hôm nay cậu ra ngoài: “Buổi trưa con ra ngoài là để mua thứ này?”

Đường Thời Tô không ngờ lời nói dối nhỏ bé của cậu chớp mắt đã bị vạch trần, mặt càng thêm đỏ, nếu cậu phủ định lát nữa nói không chừng Dương Uyển Tú lại muốn hỏi tiếp, nên cậu vẫn nên thừa nhận thì hơn.

Đường Vân Phàm liếc nhẹ sang cậu một cái, trong đôi mắt chứa ý vị rõ ràng, cũng biết gạt người rồi.

Dương Uyển Tú cảm thấy họ hơi lạ, không chỉ là mối quan hệ gần gũi hơn, họ như hai nam châm dính chặt nhau, người khác rất khó nhìn thấu được bên trong có vấn đề gì.

Nhưng hai đứa con trai thì có thể có vấn đề gì? Bà chỉ sợ Đường Vân Phàm dạy hư con trai bà nên quyết định ra xem họ, nhưng chơi một cây pháo hoa nhỏ hiển nhiên không nằm ngoài phạm trù hư hỏng.

“Bên ngoài lạnh vậy, vào nhà thôi, ti vi sắp chuẩn bị đếm ngược rồi.”

Trong tiếng nhạc vang lên trong ti vi, họ cùng ngồi trên sô pha, mọi người trong màn hình ca hát nhảy múa, MC lần lượt đếm ngược.

“10... 9... 8...”

“3... 2... 1...”

“Năm mới vui vẻ!”

Trong ti vi, vô số pháo hoa cùng nở rộ lên bầu trời, rực rỡ chói mắt không gì sánh bằng, Đường Vân Phàm nhận ra bàn tay đang đặt một bên của mình bỗng dưng bị nấm lấy, anh đã quen với những sự động chạm từ Đường Thời Tô, chỉ là động tác nhẹ nhàng muốn rút tay về nhưng anh không làm.

Có thể là anh không dám làm ra hành động lớn nên không rút ra, anh tự nhận mình không có suy nghĩ gì khác với Đường Thời Tô, chỉ là sợ Dương Uyển Tú phát hiện điều gì mà thôi.

Suy cho cùng giác quan của phụ nữ nhạy bén, nếu không phải cuộc sống trước mắt tạm thời che đôi mắt bà, e là Đường Thời Tô luôn phải sống dưới sự kiểm soát từ bà, mà bí mật gì cũng không thể giấu nổi.

Người phụ nữ luôn che giấu đè nén bản thân thế này, một khi nổi giận sẽ rất đáng sợ.

Mấy hôm sau thỉnh thoảng Đường V

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play