Đường Vân Phàm chợt không kịp phản
ứng, sau đó anh mở to mắt, nếu không phải chân anh có vết thương chắc sẽ đẩy
mạnh Đường Thời Tô đang ôm anh ra rồi.
Mặt anh nhanh chóng nóng lên, sau đó
lan đến tận mang tai, trong đầu lướt qua rất nhiều câu nói, nhưng bỗng chốc
không biết đáp lại Đường Thời Tô thế nào.
Mắt Đường Thời Tô rất sáng, thậm chí
ánh nhìn chuyên chú còn làm Đường Vân Phàm thấy có một cảm giác uy hiếp, sắp
xâm lược pháo đài anh cố thủ như bản chất của nó.
Nhưng giọng cậu vẫn vô hại như cũ,
mang theo sự dịu dàng và trong trẻo của thiếu niên: “Nụ hôn của em trai dành
cho anh mình mà cũng không thể sao ạ?”
Đầu Đường Vân Phàm rối như tơ vò,
trái tim hoảng loạn đập loạn xạ, anh thấy Đường Thời Tô hơi cúi đầu, dùng góc
độ của anh có thể thấy được chiếc cằm có độ cong ưu mỹ, phiến môi mỏng đỏ tươi.
Đây là trái cấm trong vườn địa đàng.
Đường Vân Phàm di chuyển ánh mắt đi,
giọng vô cùng bình tĩnh nói: “Không thể.”
Rốt cuộc ai mới là trái cấm?
Mắt Đường Thời Tô tối dần đi, ánh
mắt cậu rơi lên gương mặt Đường Vân Phàm, từ sống mũi cao thẳng của anh chuyển
xuống, cuối cùng dừng ở đôi môi mím chặt.
Khắc chế, căng thẳng... Cậu đang ôm
Đường Vân Phàm, cảm nhận rõ ràng được cảm xúc trên người anh truyền đến.
Nhưng dù cậu nghĩ thế nào, từ đầu
đến cuối cũng không thể gần thêm một phân.
Đường Thời Tô biết rõ, không có được
cậu sẽ càng khát vọng, sau khi có được cậu sẽ đòi hỏi không ngừng, cậu tham lam
muốn có được Đường Vân Phàm.
Có điều cậu sẽ không bắt ép Đường
Vân Phàm làm chuyện anh không muốn làm, cậu thà giả vờ để chuẩn bị tốt cho lần
sau.
Đường Vân Phàm coi như là Đường Thời
Tô hành động điên rồ, anh lại dồn chú ý lên bầu trời sao, chỉ là sự nóng bừng
trên mặt luôn không vơi đi.
Dường như anh và Đường Thời Tô đã
tiến hành một trận đọ sức tinh thần, chỉ là anh không chiếm thế thượng phong,
trái tim phảng phất như bị lửa than đốt cháy, không thể không đối mặt với hiện
thực.
Nếu lúc trước anh có thể tìm được lý
do nói rằng Đường Thời Tô còn nhỏ tuổi, không phân biệt rõ được yêu thích thật
sự là gì, nhưng vậy ít ra là trẻ con thuần khiết, nhưng hiện tại... Thậm chí
anh không muốn nhìn vào đôi mắt Đường Thời Tô nữa.
Sao em trai lại có suy nghĩ muốn hôn
anh mình?!
Nhưng dù anh có không tự nhiên hơn
nữa thì cũng phải ngoan ngoãn ở trong lòng Đường Thời Tô, ánh sao trong mắt trở
nên ảm đạm lu mờ, vòng tay đang ôm anh đột nhiên nóng lên, biến thành sự tồn
tại không thể phớt lờ.
Tác dụng tâm lý... Tác dụng tâm lý.
Đường Vân Phàm thầm nói hai lần,
nhưng anh vẫn không bình tĩnh lại được, trong lòng lại dâng lên chút phiền
muộn, hoàn toàn hết cách với Đường Thời Tô.
Đúng vào lúc anh nhìn trời sao,
giọng của Đường Thời Tô vang lên trên đỉnh đầu anh, từ nơi rất gần truyền đến:
“Xin lỗi.”
Cơ thể Đường Vân Phàm cứng đờ, rất
lâu anh mới nặn ra được chữ: “Cậu không cần xin lỗi.”
Vì Đường Thời Tô cũng chưa làm gì,
chỉ là đề ra một thỉnh cầu vượt giới hạn, đương nhiên anh không thể chấp nhận,
không được chấp nhận.
“Anh, em thật sự rất thích anh.”
Giọng Đường Thời Tô rất nhẹ, rất dịu dàng, như hoa tuyết rơi trong tay rồi tan
đi.
Nhịp tim Đường Vân Phàm lại bắt đầu
tăng nhan ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.