Sau khi cảnh sát rời đi, tâm trạng
Đường Vân Phàm dần bĩnh tĩnh lại, thật ra không có gì phải căng thẳng hết,
ngoại trừ phần cần phải che giấu thì mấy chuyện khác cũng không có gì.
Dù nhớ lại cảnh tượng khi ấy thật sự
sợ thấu xương, từng tiếng súng là một mạng người bị cướp đi, đều là người còn
đang sống sờ sờ.
Nhưng so với lo cho bản thân, anh
càng lo cho Đường Thời Tô hơn, vì Đường Thời Tô mới là người tiếp xúc khoảng
cách gần với tên bắt cóc.
Anh lại nhớ dáng vẻ Đường Thời Tô
anh thấy hôm qua, trông có vẻ tâm trạng rất ổn định, nhưng anh không biết sự ổn
định này có phải cậu giả vờ không.
Đường Thời Tô giỏi nhất là ngụy
trang, chỉ cần cậu không nói thật thì không ai có thể xé được lớp ngụy trang
của cậu.
Đường Vân Phàm hơi phiền não lăn qua
lăn lại đổi hết mấy tư thế trên giường, chỉ là chân anh không thể động đậy lung
tung, như người cá không có đôi chân di chuyển trên giường.
Di chuyển được một lát, anh cảm thấy
thế này rất nhàm chán, Đường Chính Minh vừa ra ngoài tiến vào phòng, ông hỏi:
“Cảnh sát có hỏi con gì không?”
Đường Vân Phàm kể sơ lại một lần,
Đường Chính Minh nghe anh nói chỉ mỗi Thẩm Diệu thôi phải chuộc 3 tỷ thì lông
mi khẽ rung, ông ngồi lên chỗ nữ cảnh sát mới ngồi: “Sao lại chuộc 3 tỷ? Bọn
bắt cóc yêu cầu là 10 tỷ, con và Thời Tô là 5 tỷ, vì số tiền quá lớn nên ông ta
yêu cầu chia ra giao dịch tiền mặt và vàng.”
Đường Vân Phàm không ngờ tên bắt cóc
tham đến vậy, tổng cộng 15 tỷ, thật sự là sư tử há miệng rộng.
Đường Chính Minh nói đến tiền thì
không quan tâm mấy, gương mặt ông lộ ra vẻ mỏi mệt: “May mà con bình an quay
về, còn những chuyện kia đừng nghĩ quá nhiều cứ để cha xử lý.”
Vụ án bắt cóc mang theo súng này
chấn động rất lớn, dẫn đến sân trượt tuyết tạm thời bị niêm phong, còn có rất
nhiều người cũng bị kéo vào, chuyện rắc rối có liên quan vẫn đang không ngừng
giải quyết và xử lý.
Thông tin bị rò rỉ đã đăng lên các
trang mạng công khai ở địa phương, kết quả bọn bắt cóc chết toàn bộ thật sự kỳ
lạ, cảnh sát còn chưa công bố chính thức đã có vô số suy đoán.
Đường Vân Phàm không biết tình hình
bên ngoài, điện thoại đã tìm được trả vào tay anh, anh đoán Đường Thời Tô bên
kia cũng nhận được rồi, chỉ là anh không thể chắc rằng điện thoại có có bị
người ta “động” vào chưa, nên anh không gửi bất kỳ tin nhắn nào liên quan đến
bọn bắt cóc mà chỉ hỏi tình hình sức khỏe hiện tại của cậu.
Đường Thời Tô nhanh chóng trả lời
anh: [Em thật sự không sao.]
Bên cậu hiển thị đang nhập, Đường
Vân Phàm chờ một lát mới đọc được tin nhắn Đường Thời Tô gửi qua.
[Em cũng muốn gửi tin nhắn cho anh,
nhưng em sợ anh không vui.]
Đường Vân Phàm rất nhanh đã hiểu cậu
nghĩ gì, cơn buồn bực cuối cùng vốn vẫn đè nén trong lòng đột nhiên biến mất,
biến thành cảm xúc chua xót khó nói.
Người trúng đạn vốn là anh, nếu
Đường Thời Tô không đỡ thay anh, vậy giờ anh đã chết rồi. Đường Thời Tô vì cứu
anh, lại suýt trả bằng mạng của mình.
Cậu vậy mà còn lo anh sẽ tức giận...
Đường Vân Phàm cảm thấy hơi thở nặng nề, từ từ nhập: [Tôi không có tư cách giận
cậu.]
Anh nghĩ, nếu là anh có năng lực,
chắc chắn cũng sẽ chọn như Đường Thời Tô, anh có tư cách gì mà giận, chỉ có nỗi
khổ sở lực bất tòng tâm.
Đột nhiên Đường Thời Tô trả lời: [Em
muốn gặp anh, muốn nói trước mặt anh.]
Đường Vân Phàm không ngờ cậu sẽ đột
ngột nói vậy, đang suy nghĩ có thể phải làm phiền y tá đẩy xe lăn qua, thì đọc
được tin nhắn kế tiếp: [Anh, anh chán không?]
Đường Vân Phàm sững sờ, không biết
Đường Thời Tô nghĩ gì, anh thành thật đáp: [Chán lắm, không có gì làm.]
Đường Thời Tô trả lời: [Vậy tối em
đến tìm anh.]
Đường Vân Phàm nhìn chằm chằm tin
nhắn vài giây, nghi ngờ có phải mình đọc nhầm không: [Cậu đến tìm tôi trong mơ
à?]
Đường Thời Tô cong môi, đôi mắt sáng
rực đáp lại: [Không phải, em sẽ đến gặp anh, anh chờ em.]
Đường Vân Phàm vội đáp: [Cậu đừng
đến bừa.]
Đường Thời Tô không trả lời cụ thể,
cũng không biết có phải có cùng nỗi băn khoăn với cậu không, Đường Vân Phàm
ngừng lại suy nghĩ muốn tìm Đường Thời Tô, chỉ muốn nhanh đến tối chút, anh
muốn biết Đường Thời Tô đến tìm anh bằng cách nào.
Thậm chí anh nghĩ Đường Thời Tô nằm
trên cáng cứu thương đẩy qua— Nhưng cảnh đấy thật sự quá đáng sợ.
Đường Vân Phàm không nghĩ nữa, nhìn
thời gian trên đồng hồ dần trôi đi từng chút. Chờ đến khi y tá tạm biệt anh, dù
trong phòng mở máy sưởi vẫn dặn dò anh: “Đêm nay tuyết rơi rồi, đắp chăn kỹ
đừng để cảm lạnh.”
Cửa từ từ khép lại, trong phòng lại
chỉ còn mình anh, thời gian trong đêm phảng phất như khó trôi đi, anh lại nghĩ
rất nhiều chuyện lung tung, không đoán ra được tại sao Đường Thời Tô tìm anh,
rố ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.