Anh như rơi vào đáy biển đen ngòm không chút tia sáng, không khí trong phổi bị ép khô, không thể hít thở chỉ có thể không ngừng chìm xuống, nước biển lạnh băng như một bàn tay kéo anh trầm luân.

Tuyệt vọng vô tận, anh cố gắng muốn bơi lên, nhưng từ đầu đến cuối không thể thắng được tốc độ chìm xuống, nước biển lọt vào trong miệng anh, ký ức cũng chảy vào chung với nước biển, anh đột ngột nhớ ra.

Đường Thời Tô, Đường Thời Tô... Cậu chết rồi sao?

Đau khổ tràn ra trong lòng, cả người bỗng mất đi sức lực giãy dụa, anh mới nhận ra rằng được cậu quan trọng với anh nhường nào, sự tồn tại của Đường Thời Tô gần như hòa vào trong xương máu anh, nếu Đường Thời Tô chết rồi, cũng chẳng khác gì đập nát từng chiếc xương của anh.

Ai đứng trước cái chết cũng nhỏ bé như hạt bụi, anh chợt vùng vẫy, cố sức bơi lên trong biển sâu tối tăm, mà nước biển lại bạt mạng nhấn chìm anh xuống, không biết giằng co trong bao lâu, cuối cùng cũng cảm nhận được một đốm sáng chiếu vào đôi mắt.

Cảm giác này y hệt lúc lái xe trong đêm nhìn thấy ánh sáng kia vậy, mang theo hy vọng cứu vớt bao phủ lấy anh.

Anh dùng sức đưa tay về phía ánh sáng ấy, vầng sáng xuyên qua kẽ tay, sau đó gom lại bao phủ cả người, anh bất ngờ tỉnh lại trong vùng ánh sáng này.

Không có biển, anh ở trong một phòng bệnh, còn có thể ngửi thấy mùi thuốc sát trùng chỉ có ở bệnh viện, Đường Vân Phàm sững sờ, không phân biệt được hiện tại có phải còn trong mơ hay không.

Đường Chính Minh bên cạnh phát hiện anh đã tỉnh, hỏi: “Sao rồi con, hôn mê một ngày có không thoải mái không?”

Giọng nói kéo suy nghĩ của Đường Vân Phàm quay về, anh lắc đầu, ký ức tàn khốc và chân thật lại lần nữa dâng lên, nhịp tim bỗng nhanh hơn, sau đó vậy mà không nói thành lời.

Anh không nói chuyện, Đường Chính Minh cũng sẽ giải thích rõ với anh, ông nói: “Dì Dương con vẫn đang ở bên khoa cấp cứu.”

Vẫn còn ở đó... Đây là ý anh hiểu sao?

Đôi mắt Đường Chính Minh chuyển động, ánh mắt ông vô cùng chuyên chú nhìn chằm chằm Đường Chính Minh, đôi mắt màu nâu như giấu ngọn lửa hy vọng đang cháy rực.

Đường Chính Minh vốn mím môi, thấy dáng vẻ anh như vậy chợt mềm lòng, ông đứng dậy xoa đầu anh, cảm giác tay hơi thô ráp, như sờ lên râu: “Thời Tô phẫu thuật rất thành công, có điều giờ còn trong ICU quan sát... C

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play