Nếu đại ca còn sống, chắc sao cũng
không nghĩ ra được mình sẽ lật thuyền, tiếc là không có nếu như, ông đã mất đi
dấu hiệu sự sống.
Đường Thời Tô thả tay ra, đại ca cả
người chợt ngã xuống sàn, vẫn nắm chặt súng lục trong tay.
Màu đỏ tươi trong mắt Đường Thời Tô
dần tản đi, sắc mặt cậu ngày càng trắng bệch, cả người lắc lư muốn ngã quỵ.
Khoảnh khắc cậu ngã xuống, Đường Vân
Phàm xông qua cố gắng đón lấy cậu.
Anh ôm lấy Đường Thời Tô, cả người
đều đang run lên, lớn tiếng gọi tên cậu: “Đường Thời Tô!”
Đường Thời Tô nhắm mắt lại, như lúc
nãy chỉ là một giấc mơ, cậu giờ đây như một màn sương mỏng gió nhẹ thổi cũng sẽ
bay đi, không có chút cảm giác chân thật.
Xé bỏ băng dính trên miệng Đường
Thời Tô, trong đầu Đường Vân Phàm chỉ có một suy nghĩ: Cứu cậu, cần phải làm
cậu duy trì tỉnh táo!
Đường Vân Phàm tìm ra chìa khóa xe
trên người đại ca, sau đó nhặt đèn pin rơi bên cạnh, ôm thiếu niên chạy nhanh
ra khỏi căn nhà gạch.
Người sau khi trúng đạn có thể trụ
được bao lâu? Thay vì ở trong nhà chờ chết, chi bằng đi tìm một con đường
thoát.
“Đường Thời Tô, tỉnh lại!”
Bên ngoài gió vừa lớn vừa rít, xung
quanh âm u tối đen, ánh sáng của đèn pin miễn cưỡng chiếu sáng được đường phía
trước, chân trần đạp lên đá vụn sắc nhọn, Đường Vân Phàm căn bản không có cảm
giác, dựa vào trí nhớ không dễ gì mới tìm được xe.
Khởi động xe, mở đèn xe lên, anh lái
ra con đường lúc đến, vừa lái vừa gọi Đường Thời Tô: “Đừng ngủ, Đường Thời Tô,
mau tỉnh lại!”
Đường Thời Tô ngồi bên ghế phó lái
gối đầu lên chân anh, không chút động tĩnh. Anh dùng sức nắm lấy tay Đường Thời
Tô, tay anh đã lạnh lắm rồi mà tay cậu ấy vậy cò ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.