Bạch Liên Hoa Thụ Cậu Ấy Không Đi Theo Cốt Truyện

Chương 80: Cái chết


10 tháng

trướctiếp


Đường Thời Tô muốn biểu đạt chắc là chuyện của bọn bắt cóc, mà trọng điểm trong bắt cóc nằm ở đại ca sẽ làm thế nào, nhưng tình hình này không lạc quan.

Đường Vân Phàm chú ý tên đại ca.

Đại ca một tay bị thương quấn băng gạc dày, chỉ có thể dùng tay còn lại làm việc, đối với ông mà nói nổ súng giết người, lái xe cũng không phải chuyện khó... Chẳng lẽ ông còn có ý đồ khác?

Trong lúc suy tư, ánh mắt anh rơi lên bàn tay bị thương của đại ca... Chính xác mà nói là bao ngón tay đeo trên ngón tay.

Khá kỳ lạ, hành động tên bắt cóc đeo bao ngón tay không tính là hiếm, có thể vì bị thương, cũng có thể không muốn để lại vân tay. Nhưng nếu bị thương tại sao không tiện thể tiến hành băng bó cho ngón tay luôn, còn vân tay... Đại ca căn bản không dùng đến tay bị thương, hơn nữa ông dám bắt cóc người còn sẽ để ý bại lộ thân phận?

Lúc đầu gặp được đại ca, anh ấy vậy chẳng có chút ấn tượng nào bao ngón tay trên tay ông.

Đường Vân Phàm suy đoán thật lâu vẫn không có được đáp án chính xác, anh thầm cảnh giác, dù nói thế nào duy trì cảnh giác cũng không sai.

Do đường núi khó đi, họ cả đường dằn xóc quẹo vào trong rừng sâu hun húc, cùng với thời gian trôi đi từng chút một, màn đêm dần nuốt chửng cả bầu trời, bóng cây bên ngoài như bóng ma nhe răng múa vuốt lướt qua, không biết qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.

Ngồi xe cả ngày còn căng chặt thần kinh, người trong xe cũng hơi mỏi mệt, đại ca xách ba lô nói với họ: “Nào, vực tinh thần lên, chúng ta ở đây một đêm.”

Rời khỏi hơi ấm trong xe, Đường Vân Phàm lần nữa cảm nhận được cái lạnh thấu xương, xung quanh tối tăm như cái miệng khổng lồ, bọn bắt cóc định đèn pin kéo họ nhà gạch.

Trong nhà cả điện cũng chẳng có, chỉ có thể dựa vào đèn pin thắp chút đèn, cửa sổ rách rưới bị gió thổi vào vang lên lạch cạch, tiếng gió rít gào như trẻ con hét to.

Hoàn cảnh sơ sài thế này, khiến người ta lo rằng nhà gạch có sập xuống đột ngột hay không.

Nhưng người ở hiện trường nào quan tâm những điều đó, nơi này dù gì cũng là chỗ có thể qua đêm. Bọn bắt cóc ngồi trên sàn, rất nhanh đã trò chuyện, dù trên mặt hiện rõ vẻ mệt mỏi dễ thấy nhưng cũng không chọn nghỉ ngơi.

Suy cho cùng là đêm cuối cùng ở vùng ngoại ô, không ai muốn có chuyện bất ngờ xảy ra, thế là luôn nói chuyện để khơi dậy tinh thần.

Toàn bộ suy nghĩ của những tên bắt cóc này đều liên quan đến tiền, có điều có người vì bản thân, có người vì chuyện khác.

Bài bạc thiếu nợ, người nhà bị bệnh, chuyện buồn cười như con cái đi học cũng lôi ra... Đủ thứ lý do để họ đi lên con đường này, tổn hại người khác để cứu vớt cuộc sống của chính mình.

Nghĩ đến tiền sắp vào tay, trên mặt họ phớt qua nụ cười, tôi một câu anh một câu, tâm trạng đột nhiên tăng vọt, tiếng gió vun vút bên ngoài cũng bị giọng họ đè lấp.

Lúc này đại ca quăng ba lô lên sàn, kéo khóa kéo ra, ông móc bánh mì ra quăng cho nhóm đánh thuê đang hồ hởi nói chuyện.

Đánh thuê ngơ người, thì nghe đại ca vùi đầu tìm đồ ăn nói: “Ngày mai không rảnh ăn mấy này, đêm nay ăn nhiều chút đừng để đói bụng.”

Ở hiện trường đều là đàn ông, bữa trưa ăn bánh mì nào đủ, bụng sớm đã kêu ọt ọt, có đều ai nấy đều nhịn.

Nhóm đánh thuê không khách sáo xé bao bánh mì ăn, chỉ có người đàn ông mập ánh mắt hơi lạ, ông ta dùng sức bóp ổ bánh mì, ngón tay siết chặt.

Cuối cùng đại ca cũng từ trong túi mò ra gì đó, ông móc ra một lon bia, cười nói với họ: “Nè, không tìm thấy nước khoáng, chỉ có bia, chúng ta mỗi người uống chút nhé.”

Không chờ họ phản ứng, ông nắm vòng kéo khui lon, nốc ừng ực mấy ngụm trong sự quan sát của họ, mấy giọt bia theo khóe miệng ông trượt xuống.

Nhóm đánh thuê bỗng chố

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp