Đường Thời Tô muốn biểu đạt chắc là chuyện của bọn bắt cóc, mà trọng điểm trong bắt cóc nằm ở đại ca sẽ làm thế nào, nhưng tình hình này không lạc quan.
Đường Vân Phàm chú ý tên đại ca.
Đại ca một tay bị thương quấn băng gạc dày, chỉ có thể dùng tay còn lại làm việc, đối với ông mà nói nổ súng giết người, lái xe cũng không phải chuyện khó... Chẳng lẽ ông còn có ý đồ khác?
Trong lúc suy tư, ánh mắt anh rơi lên bàn tay bị thương của đại ca... Chính xác mà nói là bao ngón tay đeo trên ngón tay.
Khá kỳ lạ, hành động tên bắt cóc đeo bao ngón tay không tính là hiếm, có thể vì bị thương, cũng có thể không muốn để lại vân tay. Nhưng nếu bị thương tại sao không tiện thể tiến hành băng bó cho ngón tay luôn, còn vân tay... Đại ca căn bản không dùng đến tay bị thương, hơn nữa ông dám bắt cóc người còn sẽ để ý bại lộ thân phận?
Lúc đầu gặp được đại ca, anh ấy vậy chẳng có chút ấn tượng nào bao ngón tay trên tay ông.
Đường Vân Phàm suy đoán thật lâu vẫn không có được đáp án chính xác, anh thầm cảnh giác, dù nói thế nào duy trì cảnh giác cũng không sai.
Do đường núi khó đi, họ cả đường dằn xóc quẹo vào trong rừng sâu hun húc, cùng với thời gian trôi đi từng chút một, màn đêm dần nuốt chửng cả bầu trời, bóng cây bên ngoài như bóng ma nhe răng múa vuốt lướt qua, không biết qua bao lâu, cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Ngồi xe cả ngày còn căng chặt thần kinh, người trong xe cũng hơi mỏi mệt, đại ca xách ba lô nói với họ: “Nào, vực tinh thần lên, chúng ta ở đây một đêm.”
Rời khỏi hơi ấm trong xe, Đường Vân Phàm lần nữa cảm nhận được cái lạnh thấu xương, xung quanh tối tăm như cái miệng khổng lồ, bọn bắt cóc đ�
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.