Đừng nói là anh, cả nhóm đánh thuê cũng bị dọa, vẻ chộn rộn trên mặt cứng lại như phẩm màu khô cứng trên đó.

Đại ca sờ viền súng vẫn còn nóng hổi, ông thấy đã đạt được mục đích trấn áp, chỉ huy người đàn ông mập ngơ ngác bên cạnh: “Quăng hắn ta vào khe núi phía sau.”

Sắc mặt người đàn ông mập không đỡ hơn là bao, nhưng ông ta đã lên thuyền, không thể có tâm tư gì nữa nữa.

Rất nhanh, anh Mã trên sàn bị kéo đi như rác, máu chảy ra trên sàn kéo lan ra vết đỏ tươi.

Thẩm Diệu sắp gượng không nổi nữa, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc, không biết là của hắn hay là của anh Mã lúc nãy, muốn nôn theo bản năng sinh lí.

Đại ca trông thấy trạng thái của Thẩm Diệu không ổn lắm, quan tâm nói: “Tôi không bắt nạt trẻ nhỏ, mấy người các cậu ngoan ngoãn sẽ không có chuyện gì.”

Lúc nãy ông và phụ huynh tiến hành bàn bạc ngắn ngủi, đối phương bình tĩnh thật sự vượt ngoài sức tưởng tượng, khí thế không hề yếu hơn ông.

Rõ ràng là ông nắm át chủ bài, lại không thể hoàn toàn nắm thóp được đối phương. Có điều cũng không to tát lắm, tiếp theo chỉ chờ đối phương chuẩn bị tiền xong thì trả người ở địa điểm giao dịch.

Đường Vân Phàm cả người mất sức, nằm trên sàn không thèm động đậy, hành động bạo phát mới nãy dùng hết sức anh rồi, như bọt biển bị ép xuống đáy không còn sức gì thậm chí động đậy một ngón tay, hiệu quả thuốc chưa vơi hết khiến đầu choáng váng, cảnh tượng trước mắt đều trở nên mơ hồ, anh cần phải nghỉ ngơi một lát.

Đường Thời Tô nhìn chằm chằm Đường Vân Phàm thật lâu, thấy anh không có biểu hiện gì khác thường mới hơi thở phào, tình huống vừa nãy quá nguy cấp, trùng hợp tiếng súng của đại ca đã che lấp đi khoảnh khắc mất tự nhiên lúc giơ con dao lên của anh Mã khi nãy.

Trong túi đại ca quả nhiên là súng lục.

Giờ là ban đêm, người đàn ông không kiêng kỵ gì nổ súng thế này, gần đây chắc chắn không ai sinh sống, e là họ đã đến nơi hẻo lánh cùng cực. Dù giờ họ có trốn thoát ra ngoài đi chăng nữa cũng không thể cầu cứu ai.

Lời của “đại ca” cậu không tin dù chỉ một chữ, bao gồm cả lời hứa, lời hứa của bọn bắt cóc tống tiền là lời nói dối rẻ rúng nhất trên đời, anh Mã là tiền lệ.

Thấy bầu không khí hiện trường khá căng, đại ca cất súng vào: “Các anh em vất vả, mấy hôm nay phải canh đêm thật tốt đừng để xảy ra chuyện bất ngờ.”

Ánh mắt ông lướt qua mấy chàng trai, ý rõ ràng: Đừng để họ chạy thoát.

Đêm càng về khuya, cái lạnh gần như chui vào xương cốt, đại ca và nhóm đánh thuê khác trông chừng ba thiếu niên, người đàn ông mập và tên đánh thuê khác đã híp mắt nghỉ ngơi, người hai bên duy trì thế cân bằng vi diệu.

Răng Đường Vân Phàm run cầm cập, anh thấy lạnh đến mức sắp tê cóng rồi. So với anh, Thẩm Diệu bên cạnh bị hất nước lạnh còn bị thương, hít thở từng tiếng cũng như dùng toàn lực để thở dốc.

Hắn sẽ chết sao? Đột nhiên Đường Vân Phàm nghĩ thế. Sau khi tận mắt chứng kiến cái chết, anh không muốn lại có người chết trước mặt anh nữa, dù là người anh ghét.

...

Khách sạn, phòng trên tầng thượng.

Diệp Xuân My cứ đi tới đi lui, bà ta sắp sốt ruột đến điên rồi, một đứa con trai như vậy, ngày thường nói nặng một câu cũng không nỡ, lại đột nhiên bị bắt cóc đưa đi như vậy, bọn bắt cóc còn nói con trai bà ta đã bị thương... Trong sự khủng hoảng, nước mắt bà ta không ngừng chảy xuống, giọng nói run rẩy:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play