Đường Vân Phàm lại nghe thấy vài
tiếng vang vỡ xương đầu, Thẩm Diệu vẫn dính lấy anh, động tĩnh đó trực tiếp
chấn động lên người anh, khiến da đầu tê rần.
Thẩm Diệu cực kỳ cứng đầu nhịn tiếng
kêu đau, nhưng hơi thở nặng nề hiển nhiên xuất phát từ đau đớn.
Đã lúc nào rồi mà còn cái nết bố đời
đấy.
Đường Vân Phàm nhíu mày nhìn sang
hắn, một bên mặt của Thẩm Diệu bị đạp lên, trên đất tung tóe vết máu tươi, người
đàn ông mập cười dữ tợn, trong mắt lửa giận bập bùng: “Mày tưởng đây là đâu?
Đại ca, đưa dao cho em, em phải dạy dỗ thằng súc sinh này.”
Người đàn ông yên lặng xem kịch ở
một bên, ông từ trong túi áo rộng rãi móc ra một cây dao găm, rút vỏ ra, lưỡi
dao nhọn hoắc lóe qua ánh sáng lạnh băng.
Người đàn ông mập nhận lấy cây dao
găm, đôi mắt độc ác nhìn gắt gao vào Thẩm Diệu trên sàn, công tử được bảo vệ kỹ
từ nhỏ đến lớn này, lấy việc bắt nạt người khác làm niềm vui, từng làm tổn
thương con trai ông ta như cỏ rác.
Thẩm Diệu dần hoảng loạn trong lòng,
hắn lạnh lùng nhìn người đàn ông mập: “Mày muốn làm gì!”
Người đàn ông mập không trả lời hắn,
mà là lật người hắn qua một góc khác, lúc này Thẩm Diệu xoay mặt qua Đường Vân
Phàm.
Gương mặt này, nếu không phải biết
hắn, căn bản nhìn không ra mặt của Thẩm Diệu, vừa nhếch nhác vừa thê thảm, trên
mặt toàn là máu, còn có vết xước ma sát bùn nhầy.
Đôi mắt trừng to, vừa vặn nhìn vào
anh, người đàn ông mập phía sau đè bàn tay Thẩm Diệu, ông ta giơ dao găm trong
tay lên.
Đường Vân Phàm bỗng đoán được phần
sau có thể sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng anh chỉ có thể trơ mắt nhìn, anh cảm thấy
chắc Thẩm Diệu cũng biết, nếu không thì trong đôi mắt hắn sẽ không có ánh nước
sợ hãi.
“Con trai à, cha con báo thù giúp
con.” Giọng của người đàn ông mập không lớn, nhưng người ở hiện trường đều có
thể nghe rõ.
Dao găm dứt khoát đâm xuống, dù Thẩm
Diệu đã phát ra một tiếng: “Dừng tay—”
Đường Vân Phàm vô thức nhắm mắt lại,
bên tai nghe thấy tiếng hét đau đớn của Thẩm Diệu, không biết là lạnh hay là
gì, anh nổi một lớp da gà.
Kẻ ác gặp phải kẻ ác hơn mình, chỉ
có thừa nhận thất bại.
Đường Thời Tô bên cạnh mắt cũng
không chớp, cậu nhìn cây dao găm kia đâm thủng bàn tay Thẩm Diệu, sau đó mạnh
mẽ rút ra, trên lưỡi dao dính lớp máu tươi mỏng.
Người đàn ông mập cười đắc ý, sau đó
không biết tìm đâu ra phân tro rắc lên bàn tay toàn là vết máu của Thẩm Diệu,
chỉ cần cầm máu tạm thời là được, còn có nhiễm trùng không thì ông ta chẳng hề
quan tâm.
Đường Vân Phàm mở mắt ra, một tiếng
lúc nãy của Thẩm Diệu chỉ như là ảo giác ngắn ngủi.
Thẩm Diệu rũ mắt, run rẩy cả người,
dường như linh hồn hắn cũng bị rút sạch, nhìn không ra bất kỳ cảm xúc gì nơi
hắn.
Khi người đàn ông mập lên tiếng hỏi
lại, Thẩm Diệu sống chết cắn chặt răng, đôi mắt nhẹ rũ xuống trừng to, nỗi căm
hận thấu xương khiến người ta hoảng sợ.
Lần này, hắn đọc từng số điện thoại
ra, con số như ép ra từ cổ họng hắn, như cơm thô trộn cát làm người ta khó
chịu.
Người đàn ông mập đứng dậy, tên đánh
thuê bên cạnh đi đến dán băng dính lên miệng Thẩm Diệu lại lần nữa.
Người đàn ông mập đi ra ngoài nhà
xưởng, liên lạc với người nhà hắn.
Lúc này người đàn ông được gọi là
đại ca kia đi lên, đôi mắt ông quét qua quét lại trên người Đường Thời Tô và
Đường Vân Phàm, dựa vào trực giác, ông cảm thấy Đường Thời Tô khá kỳ lạ, thế là
đứng trước mặt Đường Vân Phàm.
Ngồi xổm xuống, ông xé băng dính
trên miệng Đường Vân Phàm ra, sau đó dùng ngón t ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.