Lúc xảy ra biến cố Đường Vân Phàm đã
cởi bỏ ván trượt đơn, giọng của Đường Thời Tô lần nữa vang lên sau lưng: “Chạy
mau!”
Bắt cóc.
Đầu Đường Vân Phàm lóe qua hai chữ,
Thẩm Diệu lúc nãy còn hống hách chớp mắt cái đã cầu cứu họ, anh vừa nhấc chân
bước đi thì thấy Thẩm Diệu bị bắt lại.
Dưới tình hình không thể bảo đảm an
toàn cho bản thân dĩ nhiên là chọn bỏ chạy.
Nhưng nền tuyết căn bản không dễ
chạy, cộng thêm anh đã tiêu hao thể lực ở mức nhất định, lại mặc rất nhiều đồ,
thế là mấy người kia rất dễ dàng đuổi kịp anh.
Những tên này đeo mặt nạ, động tác
phối hợp rất ăn ý nên Thẩm Diệu mới bị bắt trong tích tắc, còng hai tay lại kéo vào rừng thông.
Chết tiệt, trâu bò húc nhau ruồi
muỗi chết.
Đường Vân Phàm liếc qua bên kia,
thầm mắng.
Một người đàn ông trong đó bổ nhào
qua anh, những tên khác cũng ra tay với anh, Đường Vân Phàm tránh khỏi nhào qua
kia, lại giơ chân lên đá vào bụng dưới của hắn ta, tên đó bị đã ngã xuống nền
tuyết.
Nhưng sau lưng đột nhiên lòi ra một
người tóm tay anh lại, anh muốn giãy ra nhưng không kịp rồi, tên bắt cóc khác
lần nữa xông lên.
Động tác nhanh nhẹn của anh làm mấy
tên kia hơi ngạc nhiên, một trong số họ thấp giọng nói: “Có bản lĩnh đấy.”
Động tác của Đường Vân Phàm bị chặn
lại, một khi mất đi ưu thế hành động cảnh ngộ của anh sẽ trở nên khó khăn hơn,
mấy tên kia cùng nhau khống chế anh lại, sau đó trong không khí vang lên giọng
nói gấp rút trong trẻo của thiếu niên: “Dừng tay!”
Đường Thời Tô xông qua với tốc độ
cực nhanh, cơ thể cậu linh hoạt đến đáng kinh ngạc, như đạp lên mặt tuyết mà
bay, Đường Vân Phàm thấy cậu vẫn xông qua, trái tim treo lên, giọng nói căng
thẳng: “Đi mau!”
Mấy người đàn ông thấy vậy, mắt lóe
qua sự ngạc nhiên, họ đã kìm hãm được Đường Vân Phàm, trói anh lại làm anh
không thể phản kháng.
Đường Vân Phàm không lo nổi cho
mình, mấy tên này dùng hết sức ra tay hiển nhiên là thủ đoạn đòi mạng, anh dùng
cơ thể tông vào người muốn kéo anh đi, lần nữa hét lên với Đường Thời Tô: “Cậu
đi mau!”
Sắc mặt Đường Thời Tô gần như trắng
bệch, cậu biết Đường Vân Phàm có ý gì, nhưng sao cậu có thể bỏ anh lại rời đi
một mình.
Cậu túm lấy cổ tay tên muốn bắt cậu
lại rồi dùng sức bẻ một cái, mọi người đều có thể nghe thấy tiếng khớp xương
đứt gãy giòn tan, tên kia không ngừng gào lên, những tên còn lại cũng lộ ra sự
ngạc nhiên khó hiểu trong mắt.
Liên tiếp hai ba tên, tốc độ của
Đường Thời Tô nhanh đến mức đáng sợ, không ai có thể cản được cậu, mục đích của
cậu chỉ là muốn cứu Đường Vân Phàm.
Ai cũng không ngờ chàng trai này sẽ
có sức mạnh bộc phát kinh khủng vậy, nhưng thế này càng kéo thế cục bất lợi về
phía họ, người kìm Đường Vân Phàm đột nhiên trầm giọng quát một tiếng: “Còn
phản kháng nữa tôi giết cậu ta!”
Hắn ta cầm dao găm trong tay, lưỡi
dao trắng như tuyết kề lên cổ Đường Vân Phàm như một giây sau là sẽ cắt rách
làn da yếu ớt: “Cậu luyện cái gì? Nếu không muốn cậu ta chết thì ngoan ngoãn đi
theo chúng tôi, các cậu vẫn còn con đường sống để chọn!”
Sắc mặt hắn ta dữ tợn, lúc nói
chuyện con dao càng kề sát lên cổ Đường Vân Phàm hơn, rất nhanh đã xuất hiện
một đường máu trên cổ.
Đường Vân Phàm hất cằm lên, ánh mắt
nghiêm túc nhìn chằm chằm Đường Thời Tô, anh nói bằng khẩu hình miệng, vẫn là:
“Chạy.”
Người có dũng cảm thông minh hơn đi
chăng nữa, dù vũ lực có cao hơn đi nữa, cũng không thể đảm bảo sẽ không xảy ra
tình huống bất ngờ.
Trên tay của kẻ giết người không
biết đã n ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.