Lúc xảy ra biến cố Đường Vân Phàm đã
cởi bỏ ván trượt đơn, giọng của Đường Thời Tô lần nữa vang lên sau lưng: “Chạy
mau!”
Bắt cóc.
Đầu Đường Vân Phàm lóe qua hai chữ,
Thẩm Diệu lúc nãy còn hống hách chớp mắt cái đã cầu cứu họ, anh vừa nhấc chân
bước đi thì thấy Thẩm Diệu bị bắt lại.
Dưới tình hình không thể bảo đảm an
toàn cho bản thân dĩ nhiên là chọn bỏ chạy.
Nhưng nền tuyết căn bản không dễ
chạy, cộng thêm anh đã tiêu hao thể lực ở mức nhất định, lại mặc rất nhiều đồ,
thế là mấy người kia rất dễ dàng đuổi kịp anh.
Những tên này đeo mặt nạ, động tác
phối hợp rất ăn ý nên Thẩm Diệu mới bị bắt trong tích tắc, còng hai tay lại kéo vào rừng thông.
Chết tiệt, trâu bò húc nhau ruồi
muỗi chết.
Đường Vân Phàm liếc qua bên kia,
thầm mắng.
Một người đàn ông trong đó bổ nhào
qua anh, những tên khác cũng ra tay với anh, Đường Vân Phàm tránh khỏi nhào qua
kia, lại giơ chân lên đá vào bụng dưới của hắn ta, tên đó bị đã ngã xuống nền
tuyết.
Nhưng sau lưng đột nhiên lòi ra một
người tóm tay anh lại, anh muốn giãy ra nhưng không kịp rồi, tên bắt cóc khác
lần nữa xông lên.
Động tác nhanh nhẹn của anh làm mấy
tên kia hơi ngạc nhiên, một trong số họ thấp giọng nói: “Có bản lĩnh đấy.”
Động tác của Đường Vân Phàm bị chặn
lại, một khi mất đi ưu thế hành động cảnh ngộ của anh sẽ trở nên khó khăn hơn,
mấy tên kia cùng nhau khống chế anh lại, sau đó trong không khí vang lên giọng
nói gấp rút trong trẻo của thiếu niên: “Dừng tay!”
Đườn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.