Đường Chính Minh rất nhanh đã quyết
định xong đi đâu du lịch, đối với thế giới này Đường Vân Phàm lạ lẫm với rất
nhiều nơi, thế là anh không có bất kỳ biểu lộ nào, chỉ biết chỗ Đường Chính
Minh đề nghị nằm ở miền bắc.
Rất nhanh, họ cùng ngồi máy bay khởi
hành, qua mấy tiếng bay cuối cùng cũng đến chỗ.
Cảnh vật ở miền bắc và miền nam hoàn
toàn khác nhau, xuyên qua cửa sổ xe, Đường Vân Phàm thấy tuyết trắng xóa bay
phất phơ, như cả thế giới đều che phủ bởi lớp áo ren trắng tinh.
Anh ở thế giới cũ từng đến miền bắc,
không khác biệt lắm với chỗ hiện tại của anh, ít ra lúc nãy bị lạnh không khác
gì trước kia, chỗ xa lạ này trái lại có một cảm giác an tâm dị thường.
Lúc Đường Vân Phàm ngẩn ngơ, nhận ra
ngón tay lạnh băng được bao lấy nhẹ nhàng, hơi ấm chợt truyền vào lòng bàn tay.
Đường Thời Tô nói với anh: “Anh, anh
mặc ít quá.”
Đường Vân Phàm nhìn cậu, rõ ràng cậu
mặc còn ít hơn, lại không bị lạnh chút nào, nhưng anh có thể hiểu, cũng tu tiên
rồi chắc chắn khác biệt với người bình thường như anh đây.
Tài xế lái xe vững vàng, chiếc xe
màu đen băng qua con đường phủ tuyết mỏng, Đường Chính Minh ngồi sau tài xế xem
điện thoại, bên trên là tin nhắn liên quan công việc thư ký gửi cho ông, ông
không thể không tiến hành trả lời xử lý.
Dương Uyển Tú bên cạnh nghiêng đầu,
bà hơi say máy bay, sắc mặt hơi trắng bệch liếc nhìn hai chàng trai ngồi phía
sau.
Bầu không khí giữa các chàng trai
hòa thuận, gò má trắng nõn của con trai bà hơi đỏ lên, thân mật ôm tay Đường
Vân Phàm.
Đôi mắt bà như bị màn trước mắt chọc
cho bị thương, nhanh chóng chớp mấy cái, nhịp tim tăng nhanh vô cớ, một cảm xúc
buồn bực bất an cực độ và kỳ lạ lên men trong tim, rốt cuộc con trai bà nghĩ gì
đấy?
Đường Vân Phàm phản ứng lại thì rút
tay về rất nhanh, anh hơi cảnh cáo nhìn Đường Thời Tô. Nhưng khi nhìn vào đôi
mắt trong veo thuần khiết của cậu, sạch sẽ như cảnh tuyết rơi lả tả bên ngoài
cửa sổ kia, trái lại hiển nhiên là do anh nhạy cảm quá.
Trong xe có đủ hơi ấm, anh lại thấy
khá nóng, rõ ràng ban nãy mới thấy lạnh xong.
Ngồi máy bay mấy tiếng đồng hồ khiến
anh hơi mệt mỏi, dựa vào ghế tựa mềm mại thoải mái cộng thêm hơi ấm thế là anh
dần chìm vào cơn buồn ngủ.
Đường Thời Tô thấy anh từ từ nhắm
mắt lại, lông mi đen láy lặng lẽ rũ xuống, tiếng hít thở rất nhẹ, ngũ quan anh
tuấn cũng dịu hòa đi nhiều.
Đường Th� ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.