“Trên thế giới này chẳng có ai không ích kỷ, chỉ biết bản thân mình là bản năng của con người, không cần vì vậy mà cảm thấy hổ thẹn.” Trong bóng tối, dường như giọng Đường Vân Phàm mang theo một loại sức mạnh nào đó, đủ để vỗ về lòng người.

Rõ ràng không nhìn rõ được vẻ mặt của đối phương, trong tối tăm lại như có một sợi dây kéo họ, giúp họ có thể liên kết với nhau, cảm nhận được sự đấu tranh nội tâm của nhau.

“Hiện tại chưa phải lúc, tôi cho cậu đường lui cho sau này. Nếu lên đại học cậu còn kiên trì, tôi sẽ không coi cậu là em trai nữa.” Đường Vân Phàm nói rất nghiêm túc.

Anh không muốn ép Đường Thời Tô nữa, cho cậu thời gian hơn hai năm, lúc thiếu niên đầu óc đang ngơ ngẩn mê luyến trong vài tháng sẽ giảm sút, sau khi tỉnh táo thì đừng nói mấy tháng, chỉ vài ngày thôi cũng sẽ thấy phiền, tuy anh biết Đường Thời Tô khác với bạn cùng lứa, nhưng chuyện tương lai ai có thể nắm chắc?

Dù sao đi nữa anh cũng không có dự định yêu đương thời cấp ba, ước hẹn với Đường Thời Tô cũng sẽ không hề gì, nếu được Đường Thời Tô không còn thích anh nữa là tốt nhất, nếu vẫn còn thích...

Đường Vân Phàm thở dài trong lòng, không phải anh không tin Đường Thời Tô, vì trong số người anh quen thật sự không ai bướng bỉnh đến nước này, thời cấp ba rất nhiều đôi yêu nhau nhưng hễ tốt nghiệp vẫn là nói chia tay là chia, nếu sau này thi lên cùng trường đại học còn đỡ, nếu không thì, ai có thể chống lại sự mài mòn của thời gian?

Tương lai sẽ đi đến con đường nào anh cũng chẳng rõ, anh quyết định giao cho thời gian chứng minh.

Lúc Đường Vân Phàm suy tư, anh nhận ra tay bị Đường Thời Tô nhẹ nhàng nắm lấy, buông tấm chăn bị túm nhăn ra, tựa thú cưng nhỏ túm lấy anh thăm dò, như không có cảm giác an toàn tìm kiếm sự chở che.

“Em sẽ chứng minh.” Giọng Đường Thời Tô rất nhẹ rất thấp, không tập trung sẽ biến mất trong không gian.

Đan vào ngón tay thon dài của cậu, làm người ta có một cảm giác niên thiếu mới trưởng thành, Đường Vân Phàm để mặc cậu nắm, nói với cậu: “Lúc trước, tôi chỉ coi cậu là em trai.”

Bàn tay ấy khẽ động đậy, chủ nhân của nó như đang nghĩ điều gì, rất nhanh bị đè lại, giọng nói vang lên toát ra sự kiên định và xán lạn của thiếu niên: “Vâng, anh là anh trai của mình em, em là em trai duy nhất của anh, người khác không phải.”

Chỉ có cậu biết, anh không phải người của thế giới này. Họ có thể gặp gỡ, thấu hiểu lẫn nhau, vốn chính là một kỳ tích.

Tâm trạng khổ sở của Đường Vân Phàm dường như dần được xoa dịu, đến thế giới này đã được khoảng thời gian rất dài rồi, chuyện hệ thống ly kỳ đến thế anh cũng chấp nhận được, chuyện khác hình như cũng không khó chấp nhận thế.

Nhưng đối với Đường Thời Tô thì khác, cậu luôn sống trong thế giới này, vật cản trước mặt cậu còn chưa lộ diện, cứ khăng khăng làm theo ý mình ắt phải bên anh là con đường đầy chông gai.

Anh nhìn ra trạng thái căng chặt của Đường Thời Tô, biết cậu muốn chứng minh bản thân lại không có cách.

Trên tay Đường Vân Phàm hơi dùng sức, anh nói: “Thật ra cậu đã làm tốt rồi, có thể nghỉ ngơi thỏa đáng chút.”

Đường Thời Tô tinh thần căng thẳng, từ khi gặp nhau đến nay anh luôn có thể nhận ra, đại khái là lúc nhỏ nuôi thành thói quen làm cậu không có khi nào không ở trong trạng thái này, phản ứng cực kỳ nhạy bén.

Đường Thời Tô nghe anh nói thì có ý thức thả lỏng cơ thể, cậu vừa thả lỏng thì như người máy bị cắt đứt nguồn năng lượng, tảng đá lớn treo nơi đầu tim cậu, thanh gươm của Damocles kia biến mất rồi.

Cậu biết là biến mất tạm thời thôi, nhưng ít ra đã giành được thứ cậu muốn,

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play