Đường Thời Tô biết cô ấy là ai, lễ phép chào hỏi:
“Chào dì Đường ạ.”
Đường Hân Ngọc cũng đoán ra thân phận của thiếu niên
trước mắt rất nhanh, trên mặt lộ ra nụ cười, không chút dấu vết đánh giá cậu:
“Là Thời Tô nhỉ? Khâm Ngọc này, gọi anh đi con.”
Cô ấy vỗ vỗ đầu Vương Khâm Ngọc.
Vương Khâm Ngọc chuyển động đôi mắt, trông rất hoạt
bát, cậu bé tò mò hỏi: “Anh? Ở đây không phải chỉ có mình anh Vân Phàm thôi
sao?”
Vừa nói ra, bầu không khí chợt đông cứng.
Đường Thời Tô như không nghe thấy, khóe môi hơi cong
lên, lúm đồng tiền sạch sẽ xinh đẹp: “Cô vào ngồi trước.”
“Không lễ phép, chỉ cần lớn hơn con thì phải gọi là
anh. Ngại quá, Khâm Ngọc cứ nói lung tung.” Đường Hân Ngọc xin lỗi Đường Thời
Tô, nhiệt tình chào hỏi họ, chờ họ ngồi xuống sô pha dài, lại mạnh ai nấy nói
vài câu khách sáo.
Dương Uyển Tú pha trà, Đường Chính Minh bên cạnh khơi
chủ đề trò chuyện với Đường Hân Ngọc, nội dung nói chuyện của hai anh em này không
thân thiết, thậm chí lộ ra sự khách sáo, chủ đề nói chuyện thật sự nhạt nhẽo,
Vương Khâm Ngọc kế bên rất nhanh đã vô vị nghịch điện thoại.
Đường Thời Tô nghe họ nói từ chuyện dài ngắn trong nhà
đến chuyện liên quan đến công ty, mà Dương Uyển Tú trừ ban đầu có thể nói vài
câu ra, sau đó gần như không chen vào nổi một câu, nên im lặng rót trà.
Đường Hân Ngọc và Dương Uyển Tú hơi khác biệt, dù
Dương Uyển Tú chải chuốt cho mình thế nào hay là học lễ nghi ra sao, nhưng một
khi đối diện với phái nữ ưu tú, sâu thẳm trong bà sẽ có cảm xúc tự ti, tuy đã tận
sức che giấu, nhưng vẫn sẽ không cẩn thận lộ ra đôi chút.
Tuy Đường Hân Ngọc nói chuyện nhẹ nhàng, nhưng giao
lưu với Đường Chính Minh không thấy cô ấy nhượng bộ chút nào, trong lời nói vô
thức lộ ra sức mạnh tự tin.
Mà ngày thường Dương Uyển Tú háo hức chăm sóc ngoại
hình, gửi gắm hết hy vọng vào người đàn ôn ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.