“Nghỉ đông rảnh thì ra ngoài chơi.”
Tôn Tài Thụ nói với Đường Vân Phàm.
Đường Vân Phàm gật đầu, sau khi tạm
biệt Tôn Tài Thụ, anh đi một mạch về phía cổng trường, giày đạp lên lá rơi trên
đất phát ra tiếng xào xạc, đúng lúc từ trên cây bay xuống một phiến lá, đập lên
sau đầu Đường Vân Phàm.
Anh nhìn phiến lá kia, trùng hợp va vào
đôi mắt màu hổ phách lưng tròng đằng sau, trong đó như ẩn chứa cảm xúc sâu xa,
tựa thời tiết giá lạnh không thể lay động.
Đột nhiên Đường Thời Tô dừng chân
lại, nhìn thẳng vào anh, giọng nói hơi khàn đặc: “Anh, anh thật sự không quan
tâm em nữa sao?”
Không chờ Đường Vân Phàm nói, cậu
hơi cúi đầu, như trẻ con làm sai: “Chúng ta thế này lâu lắm rồi.”
Đường Vân Phàm chợt có cảm giác mình
quay về nhiều năm trước, lúc tuổi còn nhỏ. Lúc nhỏ cãi nhau là thế này, giữa
các bạn nhỏ cãi nhau chỉ cần có người cúi đầu trước thì có thể làm hòa.
Có điều Đường Thời Tô chắc không có
trải nghiệm này, sự cố chấp của cậu thật sự khiến người ta đau đầu.
“Tôi không hề phớt lờ cậu.” Anh nói
với Đường Thời Tô: “Tôi nói rồi, những việc cậu làm trước kia khiến tôi không
thể chấp nhận, càng không thể thân thiết với cậu, cậu nên hiểu ý của tôi.”
Anh nhìn ra được Đường Thời Tô dằn
vặt, chỉ là anh không hiểu tại sao lại kiên trì như vậy, cậu có thể giấu anh
nhiều chuyện thế, nhưng chuyện thích anh vậy mà không chịu lùi một bước.
Đường Thời Tô mím môi, trên môi còn
có vết thương cắn chảy máu, cơn đau nhói đánh thức dây thần kinh, cảnh cáo cậu
không thể làm ra hành động vượt ranh.
Cậu bước lên trước vài bước, giơ tay
ra kéo một góc áo khoác của Đường Vân Phàm, lắc nhẹ: “Em buồn lắm... Anh ơi,
đừng xa cách em vậy mà, được không anh?”
Con người sẽ vô thức thiên vị với
người xinh đẹp nhiều hơn, Đường Vân Phàm càng là ăn mềm không ăn cứng, khi
Đường Thòi Tô dịu dàng thì anh không biết nên đối xử với cậu thế nào.
Đường Vân Phàm lui về sau một bước,
kéo quần áo của mình ra khỏi cậu, anh nhìn chằm chằm Đường Thời Tô, lời nói
thấm thía: “Đừng có như vậy, cậu thế này nữa không tốt cho cậu. Cậu không nên
bài xích người khác, quá cố chấp không phải chuyện tốt.”
Đường Thời Tô nhìn anh: “Em nghe anh
thì anh có thể tha thứ cho em không?” Ngữ điệu cậu lộ ra sự đáng thương, như
chú chó nhỏ bất an vẫy đuôi.
“Không được.” Đường Vân Phàm trả lời
cậu rất nhanh, thấy vẻ mặt cậu hiu quạnh, trong lòng cũng hơi nghẹn: “Cậu muốn
tôi tha thứ có tác dụng gì chứ?”
Đường Thời Tô: “Anh là anh trai em.”
Đường Vân Phàm chửi tục trong lòng,
sao lúc cậu nói thích anh lại không nhớ anh là anh trai cậu: “Cậu lợi hại vậy
còn cần tôi tha thứ � ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.