Sao Đường Thời Tô có thể có tâm cơ, nhưng tâm cơ cũng không đại diện là điều không tốt, nhìn nhiều để bụng nhiều cũng không tệ.

Nhưng theo Thẩm Diệu nói, Đường Thời Tô đó có thể làm mọi chuyện mà không để lại dấu vết nào, có tâm cơ sâu cỡ nào mới có thể chu toàn như thế.

Lúc sắp bước vào lớp, Đường Vân Phàm gửi cho Tôn Tài Thụ một tin nhắn.

Đường Thời Tô rất nhanh nhận ra điều vi diệu, cậu vốn nhạy cảm với cảm xúc, từ sau khi Đường Vân Phàm ngồi xuống thì cậu phát hiện anh không tập trung.

Ngón tay có đốt xương rõ ràng kia xoay bút, chiếc bút xoay trong tay anh đến vòng thứ ba, Đường Thời Tô hỏi: “Anh, sao thế ạ?”

Đường Vân Phàm nghiêng mặt nhìn cậu, ánh mắt hơi có ý dò xét, anh nói: “Không có gì.”

Thế nhưng sau khi tan học, Đường Thời Tô đã biết.

Tiếng chuông vừa vang lên không lâu, Tôn Tài Thụ vội vàng chạy vào lớp, sau đó đứng yên trước mặt Đường Vân Phàm.

Đường Thời Tô ngẩng đầu nhìn cậu ấy một cái, lại nhìn gương mặt không có biểu cảm gì của Đường Vân Phàm, dự cảm chẳng lành lan ra trong lòng.

Đường Vân Phàm nói với cậu: “Cậu về nhà trước, tôi về muộn chút.”

Giọng anh bình tĩnh, Đường Thời Tô siết chặt bài thi trong tay, nhìn gắt gao vào anh, câu hỏi gần như sắp nói ra, lại sống chết kìm lại: “... Vâng.”

Dù có hỏi đi nữa, Đường Vân Phàm cũng sẽ không nói với cậu.

“Đi thôi.”

Đường Vân Phàm cầm ba lô, đi với Tôn Tài Thụ.

Đường Thời Tô nhìn bóng lưng họ biến mất cũng thu tầm nhìn về.

Thẩm Diệu ngồi ở cuối lớp sải chân gác lên bàn học, nỗi căm phẫn trong lồng ngực cuối cùng cũng được giải phóng, thậm chí hắn muốn cười thành tiếng, có điều vậy thì rõ ràng quá rồi.

Đường Vân Phàm không tin hắn rồi sao, cũng không phải chỉ mình hắn biết bộ mặt thật của Đường Thời Tô. Vì để dày vò Đường Thời Tô, hắn mất mặt cũng đáng.

Tôn Tài Thụ sánh vai đi với Đường Vân Phàm, thỉnh thoảng liếc nhìn vẻ mặt anh, biểu cảm hơi thấp thỏm bất an.

Họ đi đến sân tập lớn, một vùng cỏ rộng thoáng xanh mơn mởn, ánh nắng trải lên trên, vài người đang chơi bóng đá, thi thoảng truyền đến vài tiếng reo hò.

Tôn Tài Thụ sờ mũi, vẻ mặt mất tự nhiên, lưỡng lự mãi một lát mới lên tiếng: “Tớ đã tìm Thẩm Diệu nói chuyện của cậu và Đường Thời Tô... Lúc ấy tớ không biết thật ra các cậu không phải anh em ruột.”

Cậu ấy thở nhẹ: “Xin lỗi, tớ luôn không nói cho cậu, lúc ấy tớ muốn để cậu biết tâm tư của Đường Thời Tô.”

Ánh mắt của Đường Vân Phàm rơi lên học sinh đang chạy đá bóng ở xa: “Cậu không cần nói xin lỗi, vốn dĩ cậu có thể không liên lụy vào chuyện của tớ và Đường Thời Tô.”

Đột nhiên anh thu tầm nhìn lại, nhìn sang Tôn Tài Thụ: “Nhưng cậu không nên dính đến Thẩm Diệu, người như hắn rất tồi tệ.”

Mũi Tôn Tài Thụ hơi chua xót, nở nụ cười khổ: “Phải đó, hắn căn bản không tuân thủ lời hứa, tớ thật sự nghĩ nhiều quá rồi.” Ngón tay cậu ấy nắm lấy tà áo, hơi căng thẳng: “Cậu sẽ ghét tớ sao?”

Đường Vân Phàm hơi bất ngờ khi cậu ấy nói vậy, suy nghĩ của Tôn Tài Thụ vẫn khá ngây thơ, anh vô thức sẽ đối xử với cậu ấy như em trai nhỏ tuổi, thế là anh nhẹ nhàng lắc đầu: “Có gì phải ghét đâu, vậy Đường Thời Tô mà cậu biết... Cậu ta là người thế nào?”

Tôn Tài Thụ vô thức nhíu mày, cậu ấy im lặng một lát, lên tiếng nói: “Đường Thời Tô, tớ cảm thấy cậu ta rất nguy hiểm, tớ tìm Thẩm Diệu, là vì hôm ấy tớ thấy được ở phòng dụng cụ...”

Cậu ấy kể hết đầu đuôi ngọn ngành chuyện ngày hôm đó, lại vội vàng nói: “Tớ không lừa cậu đâu, tớ cũng không ngờ sẽ trông thấy cảnh đó, nằm ngoài dự đoán của tớ quá rồi.”

Nếu Thẩm Diệu nói dối, vậy Tôn Tài Thụ thì sao?

Sao Đường Thời Tô lại có sức mạnh đáng sợ đến thế, còn việc cậu tính kế tự làm mình bị thương là thật sao? Đường Vân Phàm rét lạnh trong lòng, anh hơi không muốn nghĩ đến.

Vấn đề cuối cùng vậy mà nằm trên người thân cận anh nhất ở thế giới này.

Tôn Tài Thụ sợ anh hiểu lầm: “Thẩm Diệu không có uy hiếp tớ.”

Đường Vân Phàm tin Tôn Tài Thụ không phải người như thế: “Sau này cậu đừng dính líu tới Thẩm Diệu nữa, hắn không phải người tốt lành gì.”

Tôn Tài Thụ gật đầu, cậu ấy không nói ra những lời Đường Thời Tô nói với cậu ấy sau này, thận trọng nói: “Thẩm Diệu không phải người tốt, Đường Thời Tô chắc cũng bị ép phải phản kháng, hơn nữa tớ nhìn ra được cậu ta rất thích cậu.”

Thích đến mức bất kỳ ai tiếp cận Đường Vân Phàm đều sẽ khơi dậy địch ý của cậu.

Đường Vân Phàm hơi ngơ ra, bỗng chốc không biết nói gì.

Tôn Tài Thụ chần chừ nói: “Tớ từng nghĩ có phải tớ đã làm sai rồi không, suy cho cùng đây là chuyện của các cậu, Đường Thời Tô thế nào cũng sẽ không gây bất lợi cho cậu.”

Lần này, Đường Vân Phàm rơi vào im lặng thật lâu, đại khái anh biết là chuyện gì đã xảy ra, chỉ là không biết phải đối mắt với Đường Thời Tô thế nào.

Dù Thẩm Diệu có nói thêm nói bớt, nhưng Tôn Tài Thụ sẽ không lừa anh, không nói đến điều này không cần thiết thì cậu ấy cũng chẳng phải người như thế, Thẩm Diệu cũng không đến nỗi nói dối một cách thấp kém đến thế.

Đường Vân Phàm thấy lồng ngực buồn bực, so với tức giận thì cảm xúc khó chịu nhiều hơn. Anh nhớ thái độ cẩn thận dè dặt ngày xưa Đường Thời Tô dành cho anh, vài lời nói thăm dò, làm lòng anh như bị buộc chặt, gần như khó mà hít thở.

Anh muốn bảo vệ Đường Thời Tô như bảo vệ chị anh vậy, nhưng không ngờ sẽ biến thành thế này.

Tạm biệt Tôn Tài Thụ, Đường Vân Phàm chậm rãi đi trên đường chạy điền kinh màu đỏ, bầu trời mùa đông tối rất nhanh, người chơi bóng đá sớm đã giải tán rồi, anh đi ra khỏi sân trường.

Sau khi về nhà anh đi tắm trước, vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh, anh nghe tiếng gõ cửa.

Đường Vân Phàm vốn cầm khăn lông lau tóc, hơi ngừng lại rồi kéo khăn lông xuống, vô thức dùng sức siết lấy chiếc khăn.

“Vào đi.”

Cửa bị chầm chậm đẩy ra.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play