Là một đêm mộng cảnh ngổn ngang,
Đường Thời Tô ngây ngô mà hỗn loạn, sau khi thức dậy chỉ nhớ đến biểu cảm của
Đường Vân Phàm.
Mái tóc đen ẩm ướt ngắn ngủn đó,
biểu cảm trên mặt như vỡ tan, nhẫn nhịn, bị động chấp nhận tất cả của cậu, đôi
mắt đỏ bừng, tiếng thở dốc khàn đặc và trầm thấp phảng phất như vẫn còn vương
bên tai.
Đường Thời Tô ngơ ngác nhìn trần
nhà, trì trệ mãi không thể không phục tinh thần, thời tiết lạnh thế này, thể
chất không dễ đổ mồ hôi cũng ra một lớp mồ hôi mỏng, giấc mơ hoang đường này
lại làm người ta thần hồn điên đảo.
Cậu đã học tiết sinh học nên biết
giấc mơ này là ý gì, nhưng cậu không biết cụ thể phải làm thế nào. Xâm lược
theo bản năng, mà Đường Vân Phàm không thể trốn tránh, cậu thuận lợi nếm được
thành quả thắng lợi, là sự tươi đẹp đắm say.
Sau khi tỉnh táo, cậu vội vàng thức
dậy vào nhà vệ sinh.
Trong xe.
Đường Vân Phàm nhìn chằm chằm gương
mặt Đường Thời Tô, cau mày.
Đường Thời Tô uống lộn thuốc rồi?
Cả buổi sáng, Đường Thời Tô và anh
một khi nhìn nhau thì cậu nhanh chóng dời tầm nhìn đi, sau đó gương mặt trắng
sứ rất nhanh lan ra màu đỏ hồng, như xấu hổ chuyện gì.
Nhưng anh nhớ đêm qua chuyện gì cũng
chưa xảy ra mà?
Hơi không vui, anh gọi Đường Thời Tô
một tiếng, cậu như đang ở trạng thái trên mây, căn bản không nhận ra.
Đường Vân Phàm nhướng mày, tự mình
ra tay kéo đôi má xinh đẹp của cậu ra hai bên, mãi đến khi nhìn vào Đường Thời
Tô, đôi mắt màu hổ phách rơi lên gương mặt anh trong một khoảnh khắc lại nhanh
chóng chuyển đi.
“Nhìn tôi.” Đường Vân Phàm cứng
giọng, đánh giá cậu.
Đường Thời Tô thấy anh là nhớ về anh
trong mơ, gương mặt vốn phớt hồng dần đỏ lên, tay vuốt ve cằm cậu gần gũi vượt
ranh giới, mà Đường Vân Phàm không hề hay biết, lúc anh lạnh lùng cười răng
nanh nhỏ lộ ra ngoài.
Gần như phản ứng trong chốc lát, vai
Đường Thời Tô đau nhói, pha lẫn cơn tê dại từ vai khuếch tán, cậu chợt nhớ dáng
vẻ Đường Vân Phàm cắn vai cậu thở dốc.
Chỉ là mơ thôi—
Đường Thời Tô càng không dám nhìn
anh: “Anh, sao vậy ạ?”
Đường Vân Phàm không hiểu, xác nhận
cậu đang trốn tránh mình, hơi tức giận: “Sao không dám nhìn tôi, cậu đã làm
chuyện gì thẹn với lòng à?”
Đường Thời Tô chỉ đành di chuyển ánh
nhìn về lại, Đường Vân Phàm hơi nhíu mày, mái tóc ngắn dưới ánh nắng từ ngoài
cửa sổ chiếu vào hiện rõ màu vàng nhạt, trông khoan khoái nhẹ nhàng.
Cậu lơ đễnh: “Không có.”
Ánh nắng kia cũng chiếu vào mắt
Đường Thời Tô, ngoại trừ xấu hổ, căn bản không thể che giấu đi sự nóng bừng bên
trong.
Đường Vân Phàm chợt thả tay ra, vỗ
nhẹ trán cậu như mang theo sự cảnh cáo, nói: “Lạ lùng, cả ngày toàn nghĩ mấy
thứ gì đâu.”
Đường Thời Tô đỏ mặt cúi đầu.
Sáng sớm đều là vài học sinh lần
lượt vào khuôn viên trường, Đường Vân Phàm gặp Thẩm Diệu mấy hôm rồi không đi
học, bên cạnh hắn chẳng có ai, thỉnh thoảng có vài người sẽ nhìn hắn, mà mặt
hắn cứ vô cảm.
Như có cảm giác, hắn bỗng nghiêng
mặt qua nhìn Đường Vân Phàm.
Sau đó hắn rất nhanh nhíu mày, vẻ
mặt u ám, thu tầm nhìn lại đi tiếp.
Sắc mặt Đường Vân Phàm không thay
đổi, tuy anh cảm nhận được thái độ Thẩm Diệu hơi lạ... Cũng không chủ động báo
thù anh, Từ Hạo Khánh thường xuyên đi theo hắn cũng không có hành động gì.
Thật sự hơi cổ quái.
Có điều anh chẳng nghĩ ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.