Phòng bệnh rộng rãi, một thiếu niên
nằm lẻ loi trên giường bệnh, gương mặt tuấn mỹ bị che phủ bởi sự ảm đạm, vết
thương trên người hắn đã đỡ nhiều rồi, chỉ là không muốn về nhà cũng không muốn
đến trường.
Không gian yên lặng giúp hắn có thời
gian dài để ngẫm nghĩ.
Hắn phát hiện từ khi khai giảng đến
nay, hình như chỉ xoay quanh hai anh em kia, không chỉ không đạt được mục đích
ban đầu, hiện tại cũng bó tay bó chân không làm được gì.
Vốn tưởng ông trời thương hắn, hơn
mười năm nay chưa từng chịu chút ấm ức. Nhưng sau khi gặp họ thì bị phá tan,
rốt cuộc hắn đã làm gì sai?
Từ nhỏ tới lớn hắn cũng bị người ta
đánh rồi, gia đình giàu có làm hắn có được quyền lợi muốn làm gì thì làm, bạn
cùng lứa bên cạnh cũng muốn kết giao với hắn, chỉ cần hắn cho chút lợi ích,
những người đó sẽ làm việc cho hắn.
Đến mức chơi đùa người khác chỉ là
trò chơi tiêu khiển của hắn, hắn có tư cách làm vậy, dù họ phản kháng hay là
không dám phản kháng cuối cùng cũng chỉ có thể cầu xin.
Tại sao hắn phải thương xót họ,
những người đó chỉ là giun dế dưới chân hắn, ai lại đi đồng cảm với loài giun
dế?
Dù là Đường Vân Phàm, mới ban đầu
trong mắt hắn chẳng qua là sự tồn tại của con sâu cái kiến, vậy mà còn muốn bảo
vệ người khác.
Hắn cắn chặt răng, không cam lòng và
tự dằn vặt nhớ lại, suy nghĩ xem phải báo thù họ thế nào mới được.
Lúc hắn không chú ý, cửa phòng bệnh
lặng lẽ bị đẩy ra, Diệp Xuân My một tay cầm túi một tay xách hộp cơm tiến vào,
không còn dáng vẻ giận dữ như lúc trước.
Rốt cuộc cũng là con trai thân
thương, có ra sao cũng không nỡ nổi giận với hắn.
Bà ta để hộp cơm lên bàn: “Cha con
còn tưởng con chơi ở bên ngoài không chịu về nhà, nếu bị ông ta biết con đánh
nhau với bạn học vào bệnh viện thì rắc rối rồi, canh sườn này là hầm riêng cho
con đó.”
Thẩm Diệu vốn đang suy nghĩ, sau khi
bị quấy rầy thì nhíu mày, nhìn hộp cơm trên bàn. Trong lòng chợt cuộn lên cảm
xúc phiền muộn, vô thức hỏi: “Mẹ, canh mẹ nấu sao?”
Diệp Xuân My không ngờ hắn hỏi như
vậy, sững người một lát, cười giơ ngón tay trắng nõn thon dài cho hắn xem: “A
Diệu, con ngốc hả? Tay mẹ dưỡng tỉ mỉ sao có thể dùng để làm việc, lại nói
không phải trong nhà có giúp việc sao?”
Thẩm Diệu lười nhìn bàn tay bảo
dưỡng đẹp đẽ của bà ta, hơi rũ lông mi xuống: “Mẹ đến chỉ để đưa cho con cái
này.”
Diệp Xuân My phát hiện tâm trạng hắn
sai sai, cho rằng sau khi đánh nhau với người khác thì tâm trạng hắn không được
vui: “Con là con trai mẹ, mẹ muốn đến thì đến. Còn nữa, mẹ biết người dám ra
tay với con là ai rồi.”
Ngữ điệu bà ta đột ngột trầm xuống:
“Con không cho mẹ quản, tự mẹ cũng có thể tra ra được, con cái nhà nào có thể
bắt nạt con như vậy? Cha con bảo con an phận chút cũng không phải để bị người
ta bắt nạt không đáp trả.”
Thẩm Diệu bỗng hơi gượng gạo và giận
dữ: “Không phải con đã nói mẹ đừng quản sao? Mẹ tra cái này làm gì!”
Diệp Xuân My thộn mặt ra, khó hiểu
nói: “A Diệu, con giận cái gì? Mẹ vì muốn tốt cho con.”
Thẩm Diệu phập phồng lồng ngực, trên
gương mặt tuấn mỹ phảng phất như có một lớp băng lạnh che phủ: “Con không cần,
con ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.