Đường Vân Phàm bỗng chốc không thể khôi phục tinh thần.

Bé cừu vốn luôn dịu ngoan trước mắt anh đảo mắt cái đã lột đi lớp da cừu, trở thành dã thú, cảm giác hiện tại của Đường Vân Phàm chính là như vậy.

Đường Thời Tô đi đến trước mặt họ, cũng không biết cậu ra tay thế nào, Tôn Tài Thụ cảm thấy cánh tay bị một sức mạnh khổng lồ kéo đi, giữa cậu ấy và Đường Vân Phàm trống ra một khoảng.

Tôn Tài Thụ suýt đứng không vững: “Đường Thời Tô cậu làm gì?!”

Đường Thời Tô giành được vị trí gần Đường Vân Phàm nhất, đố kỵ và căm phẫn làm lý trí của cậu chậm chạp không quay về, mà là tiếp tục bùng cháy.

Cậu nhìn chăm chú vào Tôn Tài Thụ một lát rồi lại nhìn Đường Vân Phàm, khóe mắt dần ửng đỏ.

Tại sao để mặc cho Tôn Tài Thụ ôm, tại sao không giải thích chút?

Lúc trước Đường Thời Tô còn nghĩ, nếu Đường Vân Phàm có người anh thích sẽ phải làm sao, nhưng lúc này có người ôm anh thôi cậu cũng không chịu nổi.

Cậu nhận ra rằng, dục vọng chiếm hữu dành cho Đường Vân Phàm đã phình trướng đến cực điểm, càng không thể bao dung thêm một người nữa tồn tại.

“Anh, hai người làm gì vậy?” Đường Thời Tô không đáp lời cậu ấy, nói với Đường Vân Phàm.

Đường Vân Phàm nhíu mày, anh chợt không biết nói gì, hành động của Tôn Tài Thụ và phản ứng của Đường Thời Tô đều làm anh bất ngờ.

Tôn Tài Thụ tiếp tục châm dầu vào lửa: “Đường Thời Tô, tại sao cậu phản ứng lớn vậy?”

Đường Vân Phàm cảm thấy dáng vẻ Đường Thời Tô ửng hồng khóe mắt này là sắp khóc rồi, anh muốn nhắc nhở Tôn Tài Thụ đừng tiếp tục “đùa giỡn” nữa.

Lần này Đường Thời Tô trả lời Tôn Tài Thụ, giọng cậu bình lặng như nước, nhưng dưới nước lặng yên có một con sóng cuồn cuộn vạn trượng: “Anh ấy là của tôi, lúc trước tôi đã nói rồi, tại sao cậu nghe không lọt.”

Đường Vân Phàm nghi ngờ mình nghe lầm.

Cuối cùng Tôn Tài Thụ cũng cạy mở được mặt nạ của cậu, nhưng Đường Thời Tô thế này bất thình lình khiến người ta thấy sởn gai ốc trong lòng, cậu ấy vô thức lùi về sau một bước nhỏ, trán đổ mồ hôi: “Cậu có hỏi qua cậu ấy nghĩ sao chưa?”

Vẻ mặt của Đường Thời Tô đơ cứng, nhận ra được gì đó, chớp mắt nhìn vào đôi mắt của Đường Vân Phàm, cảm xúc u ám dần tản đi, hóa thành sự trong veo của hổ phách.

Đường Vân Phàm nhìn nhận trực quan nhất, đầu tiên anh thấy em trai xinh đẹp yếu đuối kéo Tôn Tài Thụ ra, sau đó bá đạo tuyên bố chủ quyền, rồi đối mắt với anh xong thì lộ ra sự vô tội.

Lừa anh lâu thật—

Đường Vân Phàm phản ứng được, một hệ liệt cảm thấy kỳ lạ trước kia cuối cùng đã có lời giải thích, thì ra Đường Thời Tô căn bản không phải đáo hoa trắng, mà là một đóa hắc tâm liên!

Anh nhìn Đường Thời Tô như nhìn một người xa lạ không quen, mang theo sự thăm dò mới lạ.

Sắc mặt Đường Thời Tô trắng bệch, giọng cũng mang theo sự tủi thân vô cớ: “Anh ơi, anh nghe em nói.”

Tôn Tài Thụ càng kiên định nói: “Đường Vân Phàm, tớ không lừa cậu.”

Trên thực tế Đường Vân Phàm đã loạn tùng phèo trong đầu, hệ thống vang lên không ngừng, nhưng những điều này vẫn không cản được tình tiết đổ nát, cùng với điều Đường Thời Tô muốn nói—

Đường Thời Tô đỏ bừng khóe mắt như bé thỏ, cảm xúc trong mắt tha thiết, như có ngọn lửa bùng cháy, đó là thứ cậu luôn cẩn thận che giấu, lại mãi mãi không giấu nổi, vừa tham lam vừa nội liễm, khắc chế mà phóng túng, mâu thuẫn dung hò

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play