Đường Thời Tô nâng mi, mọi cảm xúc
đều chứa trong đôi mắt, giọng cậu chậm rãi nhẹ nhàng kiên định: “Sau này em bảo
vệ anh.”
Đường Vân Phàm động lòng, ngoài mặt
lại không biểu hiện ra gì cả: “Tôi không cần bảo vệ, cậu đừng hở tí là khóc.”
Hai người bỗng lặng im, nhưng sự
lặng im này lại không khiến người ta gượng gạo, dường như có hạt giống bé nhỏ
đang lặng lẽ nảy mầm, bốc hơi nóng lên, hun đến đầu tim phát bỏng.
Đường Vân Phàm hai ba cái đã mặc
quần áo vào.
Không biết tại sao, câu đó của Thẩm
Diệu: Chính miệng em trai cậu thừa nhận đó, cứ vô cứ lặp lại trong đầu anh một
lần.
Đường Vân Phàm mím môi, đè ngược lời
gần như sắp hỏi ra miệng lại vào lòng: Rốt cuộc cậu đã nói gì với Thẩm Diệu?
Nhưng lúc anh va vào ánh mắt của
Đường Thời Tô lại chùn lại, sao anh nói ra được? Tâm lý của anh là đàn ông
trưởng thành, đối diện với em trai yếu ớt lại hướng nội, chỉ có chăm sóc nhiều
hơn chút, anh không nên có suy đoán như vậy.
Đường Vân Phàm không ngừng tìm lý
do, mày nhíu sát lại: “Chúng ta đây ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.