Ban đầu Đường Vân Phàm thật sự nghe
theo sắp xếp của nó, nhưng anh dùng cách làm ngơ Đường Thời Tô, hoặc là cố hết
sức tránh khỏi nơi Đường Thời Tô có mặt để né tránh càng nhiều tình tiết, đến
nỗi mà phần sau, vì sự không phối hợp của anh, tình tiết vốn đã nát rồi lại còn
nát hơn.
Nhưng tất cả đều vô nghĩa rồi.
Hệ thống im lặng, nó biết lúc này
không nên quấy rầy Đường Vân Phàm.
Đường Vân Phàm giơ tay ra, tay của
anh xuyên thẳng qua cơ thể của cha mẹ, ngón tay đang giơ thẳng của anh run rẩy,
sau đó cuộn chặt lại, cả người mệt mỏi rã rời như bị rút hết sức lực: “Cha,
mẹ...”
Người mẹ trước mặt anh bỗng dưng
xoay qua hướng của anh, nói: “Đứng đó làm gì? Qua đây cùng xem ti vi đi con.”
Đường Vân Phàm ngơ ngác, dung mạo và
biểu cảm quen thuộc làm bờ môi anh mím xuống, đè nén cơn ẩm ướt nóng hổi trào
ra hốc mắt: “Con...”
Dường như anh đang đắm chìm trong
một giấc mộng đẹp, rốt cuộc là mơ hay là thật, hay là tất cả những chuyện anh
gặp phải đều do anh mơ một giấc mơ hoang đường?
Thật ra không có hệ thống, không có
Đường Thời Tô, không có gì cả.
Một lát sau, một bóng hình đi về
phía anh ngồi xuống, giọng nói dịu dàng quen thuộc vang lên: “Mẹ, có muốn uống
trà không?”
Chị ơi.
Đường Vân Phàm bừng tỉnh, mẹ chỉ
đang gọi chị mà thôi.
Anh cố gắng khống chế cơ thể mình
không run rẩy: “Cha, mẹ, chị ơi... Mọi người nhìn con được không?”
Mẹ gật đầu: “Ừm, mẹ đi pha.”
Đường Chân Oanh: “Để con đi.”
Anh như không khí, chỉ có thể ngắm
nhìn họ, vòng quanh họ.
“Vẫn để mẹ đi.”
Đường Chân Oanh không tập trung, lúc
dùng nước nóng rửa ly trà bất cẩn bỏng ngón tay, ly trà rơi lên bồn, “xoảng”
một tiếng giòn tan.
Chị chớp mắt: “Trượt tay.”
Đường Vân Phàm nhíu mày, anh vừa
muốn hỏi thăm tình hình, mẹ đã nói: “Pha trà vẫn là Vân Phàm làm giỏi hơn, da
thằng bé dày không sợ bỏng.”
Hay chữ ấy như chạm đến gì đó, người
cha vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên cầm ra bao thuốc lá, rút một điếu châm
lên.
Đường Vân Phàm bất lực cúi đầu, bầu
không khí ứ đọng trong không khí.
Qua một lát Đường Chân Oanh nhỏ
tiếng nói: “Con có thể mà.”
“Xin lỗi.” Đường Vân Phàm lên tiếng,
anh không thể pha trà cho họ nữa rồi.
Đường Chân Oanh như cảm nhận được
điều gì, chị nhìn ngón tay bị bỏng đỏ, trong đôi mắt lấp lánh ánh nước: “Chắc
em ấy mệt rồi, để em ấy nghỉ ngơi đi.”
...
Chị tên là Đường Chân Oanh.
So với người em trai hiếu động từ
bé, tính cách của chị an tĩnh hơn nhiều, nhưng chính vì điềm đạm quá mức, sẽ
khiến người ta cảm thấy rằng chị rất dễ bắt nạt.
Em trai của chị tên là Đường Vân
Phàm, nhỏ hơn chị hai tuổi.
Từ nhỏ chị đã có thể cảm nhận được
cha mẹ thiên vị rõ ràng, nhưng sự thiên vị là dành cho em trai.
Kẹo ưu tiên cho em trai, bánh quy,
đồ chơi, cả tiền tiêu vặt cũng là em trai nhiều hơn. Đường Chân Oanh lúc nhỏ
không thích đứa em trai này, anh cướp đi quá nhiều thứ vốn thuộc về chị.
Nhưng sau này chị mới biết, dù em
trai không chào đời, những thứ đó cũng sẽ không cho chị.
Còn chị chấp nhận em trai khi nào
sao? Đại khái là không biết lần thứ mấy Đường Vân Phàm để “phần thưởng” là kẹo
vào túi của chị.
Bé trai bắt đầu dậy thì rất chậm,
thấp hơn chị, bàn tay hơi mũm mĩm xòe ra, từng viên kẹo đều rơi vào túi chị.
Anh đang cười, lộ ra răng nanh nhỏ:
“Chị ăn.”
Chị không biết bé trai lấy đâu ra
suy nghĩ này, chỉ cần anh có tiền lẻ bánh quy hay là tiền tiêu vặt, lần nào
cũng sẽ lén chia cho chị, anh hoàn toàn không keo kiệt.
Chị không hiểu, ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.