Dù nói thế nào đi nữa, giáo viên sẽ luôn thiên vị học
sinh ngoan, hơn nữa so với hai người kia, thái độ của cậu cũng coi như đỡ hơn.
Lúc chủ nhiệm im lặng suy tư, Thẩm Diệu quăng cục khăn
giấy dính máu vào thùng rác, đôi mắt u ám nhìn chằm chằm Đường Thời Tô, ngay
sau đó hắn nở nụ cười chế nhạo.
Đường Thời Tô vô cảm nhìn hắn một cái, lại nhìn qua Đường
Vân Phàm, nắm đấm siết chặt, đốt tay trắng bệch.
Mà Đường Vân Phàm rũ mắt, đôi mắt mơ màng, như đã chẳng
hề gì, căn bản không sợ chủ nhiệm sẽ cho họ hình phạt gì.
Cuối cùng chủ nhiệm cũng nghĩ ra cách xử phạt: “Hai
người các em đánh nhau ảnh hưởng nghiêm trọng đến bạn học đang học bên dưới,
nên các em mỗi người viết một bảng kiểm điểm tám trăm chữ cho chủ nhiệm lớp, đồng
thời, chủ nhiệm lớp sẽ thông báo cho phụ huynh các em tiến hành phê bình, biết
chưa?”
Xử phạt lần này không nặng, nếu là học sinh bình thường,
chủ nhiệm chắc chắn còn phải thêm không tôn trọng giáo viên, thái độ không
nghiêm chỉnh các loại lý do để tăng hình phạt.
Có điều ba học sinh trước mặt này hơi đặc thù.
Nghĩ tới nghĩ lui, không thể nghiêm phạt, nhưng cũng
phải làm cho ra vẻ, cuối cùng còn lại đều do Nghiêm Phương xử lý.
...
Đến buổi trưa, tin liên quan đến Đường Vân Phàm và Thẩm
Diệu đánh nhau đã truyền khắp khối rồi. Dù gì động tĩnh trên sân thượng cũng lớn
thế, suy nghĩ chút là hiểu ngay.
“Anh ơi, anh đi đâu?”
Đường Thời Tô ra khỏi lớp với Đường Vân Phàm, đi được
một quãng đường thì cậu hỏi.
Hành lang thổi qua một cơn gió rét, như màn hình vô
hình ngăn giữa họ.
Đường Vân Phàm nghiêng mặt qua nhìn cậu: “Tôi đi nghỉ
trưa, đừng đi theo tôi.”
[Đường Thời Tô thích anh?]
Giọng nói lạnh lẽo của hệ thống vang lên.
Chỗ bị thương ở khuỷu tay Đường Vân Phàm hơi đau, ngón
tay lạnh đến sắp tê liệt, cả cảm xúc theo đó cũng hỗn độn không rõ: [Không đâu,
tôi chỉ là anh trai của cậu ta.]
Hệ thống bỗng chốc trở nên hơi “sốt ruột”: [Tôi đã nói
với anh rồi, nếu xuất hiện tình huống vai chính yêu người thứ ba thì tình tiết
phán định triệt để thoát khỏi phương hướng thuần ái, tôi sẽ tự động tiêu hủy.]
Đường Vân Phàm không nhìn vào đôi mắt của Đường Thời
Tô, anh tiếp tục đi về phía trước.
Đường Thời Tô nhìn bóng lưng anh, lúc trước cậu cũng
thường xuyên ngắm bóng lưng của Đường Vân Phàm, cách anh rất xa. Sau này cậu cố
gắng đến ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.