Thẩm Diệu sớm đã chú ý đến động thái
của anh rồi, lông mày hơi nhướng lên, chậm rãi đứng dậy trong ánh mắt nghe
ngóng của mọi người, không nói tiếng nào đi ra ngoài.
Đường Vân Phàm vô cảm đi sau lưng
hắn.
Họ rời đi không lâu, ánh mắt đánh
giá trong lớp dần chuyển thành thảo luận sôi nổi, đoán thử lần này giữa họ sẽ
xảy ra chuyện gì... Suy cho cùng vẻ mặt Đường Vân Phàm không tốt lắm, biểu cảm
của Thẩm Diệu cũng u ám.
“Hay là đi nói với giáo viên?”
“Khỏi đi, hai người này cũng không
dễ chọc, chờ có chuyện gì rồi hẵng gọi.”
...
Lý Thuần Thuần cầm khăn ướt đã rửa
sạch trong tay, cô vừa từ nhà vệ sinh về lớp, lau sạch sẽ từng bài giảng trên
bảng.
Ngày thường bảng có thể lau sạch rất
nhanh, nhưng cô lại lau chùi mãi một lát, cực kỳ cẩn thận lau qua góc, sau đó
lại cầm đồ lau bảng khô lau lại một lần nữa.
Lau xong, cô dọn đồ trên bục giảng
một lần, ánh mắt lặng lẽ liếc về thiếu niên ở tổ bốn.
Sống lưng thiếu niên vẫn thẳng tắp,
vốn nên tập trung học tập mà lúc này ánh mắt lại ngơ ngác nhìn vào chỗ trống
bên cạnh, mặt mũi dịu hòa tuấn tú như chứa cảm xúc người bình thường nhìn không
thấu.
Nếu nói Đường Vân Phàm cho người ta
cảm giác như núi lửa lặng yên, vậy Đường Thời Tô chính là biển mây không thể
chạm vào.
Hiện tại cậu đang nghĩ gì?
Thậm chí Lý Thuần Thuần còn chẳng
chú ý đến cuộc thảo luận của các bạn trong lớp, cô quan tâm đến Đường Thời Tô
hơn, từ khai giảng cô đã chú ý đến thiếu niên tuấn tú này rồi, chỉ là lúc ấy
Thẩm Diệu quá khoa trương, trừ Đường Vân Phàm thì không ai dám tiếp cận cậu, cô
cũng vậy.
Sau này, cô ngày càng thích dáng vẻ
lễ phép dịu dàng của cậu, cô nhịn không được muốn làm quen cậu, tìm hiểu cậu.
Thẩm Diệu không đến nỗi nhắm vào một
nữ sinh là cô đâu nhỉ?
Cô nắm chặt lòng bàn tay, đi qua chỗ
cậu.
Chỗ bên cạnh cậu đang trống, cậu
không học, mà cô đúng lúc có thể qua đó nói chuyện với cậu.
Ai biết lúc chỉ còn cách cậu còn mấy
bước, Đường Thời Tô chưa từng di chuyển tầm nhìn bắt đầu chuyển ánh mắt đi, đôi
mắt màu hổ phách rực sáng như đính vụn kim cương, mỹ lệ lại vô tình quét qua
người cô.
Cậu như nhìn thấy một người xa lạ,
không phải là cố tình khinh thường mất lịch sự, mà là nhận thức trong đáy lòng
cậu đã là như vậy.
Lý Thuần Thuần sững người vài giây,
cảm xúc gượng gạo từ đáy tim lan ra, vành tai đỏ lên, vội vàng đi qua từ lối đi
chính giữa, khóe môi mím xuống.
Đường Thời Tô căn bản không chú ý
đến chuyện khác, mọi âm thanh ồn ào xung quanh đều không ảnh hưởng đến cậu,
trong đầu chỉ có dáng vẻ Đường Vân Phàm rời đi với Thẩm Diệu lúc nãy, anh bỏ cậu
lại rồi.
Mũi cậu hơi chua xót, cảm xúc khó
chịu từ trong lòng như nước có gas nổi bọt khí lên trên, thậm chí khoảnh khắc
nào đó cậu cảm thấy như về lại cấp hai, thường xuyên bị thương về nhà, sau đó
bình tĩnh bôi thuốc lên chỗ da rách của mình... Thói quen l ........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.