Đường Thời Tô mặt không đổi sắc nói:
“Bởi vì nhân vật chính trong truyện không được người khác tin tưởng, nên em
muốn hỏi anh thấy thế nào.”
“Không được tin tưởng là chuyện rất
thường tình, rất nhiều khi, dù là người thân thiết cũng không thể làm được việc
như tin tưởng hoàn toàn, bị bài trừ bởi sự đặc thù của chính mình thật ra cũng
không phải chuyện kỳ lạ.”
Đường Vân Phàm đoán Đường Thời Tô nghĩ
đến bản thân.
Đường Thời Tô ngoại hình xuất chúng,
cộng thêm thành tích lại tốt... Điều này dẫn đến việc cậu và mọi người như cách
một lớp màn chắn tự nhiên, người ngưỡng mộ không dám tiếp cận, mà người đố kỵ
ôm lòng ác ý để đoán mò về cậu, bất kỳ nhược điểm nào của cậu cũng sẽ bị phóng
đại cực hạn.
“Nếu thật sự có cái gọi là dị năng
như nhân vật chính trong truyện, thì bảo vệ bản thân trước, rồi giải cứu thế
giới sau, bảo vệ bản thân mới là chuyện quan trọng nhất.” Đường Vân Phàm ám
chỉ, anh không biết Đường Thời Tô có thể hiểu rõ được ý của anh không.
Anh hy vọng Đường Thời Tô có thể học
được cách bảo vệ bản thân.
Đường Thời Tô hiểu rồi, nhưng bây
giờ không phải thời cơ tốt nhất, không thể nói ra.
Cậu gật đầu: “Em hiểu rồi ạ.”
...
Sáng hôm sau, dì đã nấu xong bữa
sáng từ rất sớm, Đường Chính Minh hiếm khi xuất hiện trước bàn ăn, trong tay
cầm báo, lại đọc tin tức trên báo.
Dạo gần đây đã bận rộn một khoảng
thời gian, hình như giờ ông mới rảnh.
Sau khi rảnh, cũng sẽ quan tâm đến
chuyện nhà cửa nhiều hơn chút.
Ông nói với Dương Uyển Tú: “Dạo này
anh khá bận, không rảnh chăm sóc gia đình, em vất vả rồi.”
Dương Uyển Tú nở nụ cười, dịu dàng
nói: “Nào có, không vất vả.”
Đường Vân Phàm nuốt thức ăn trong
miệng xuống cổ họng, nói: ......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).